Giới Thần

Chính Thiên cũng bất ngờ về điều này, hỗn độn đạo thực sự quá thâm ảo....hắn lấy hỗn độn luyện ra
thất diệu thật ra cũng là nhìn bầu mà vẽ gáo, nhìn mèo mà họa hổ.

Luyện thành là 1 chuyện, nhưng hiểu thấu lại là chuyện khác.

Do đó mới khi tiến vào giới này hắn đã liên tiếp bị ngạc nhiên mấy lần.

Năng lực hấp thu, sao chép thần thông.

Năng lực tự hành tu luyện và tự hành tấn cấp.

Thật sự thì cũng quá li kỳ đi. Thiên cũng thắc mắc, không biết....đây là nguyên nhân do hỗn độn thất diệu tạo ra, hay mỗi người trên giới vực
này đều có cách tu luyện như vậy.

Nhìn thấy khả năng hấp thu phù lực có thể thấy rất rõ đạo thủy chi thần
thông kia là rất nhỏ yếu, và nó cũng nhỏ yếu hơn hàng trăm lần đạo “lôi
châu“.

Hắn thấy cũng phải thôi, thủy thần thông này là lấy được từ 1 con “thỏ”
yếu ớt không có khả năng chạy thoát được ảnh hưởng của lôi kiếp, còn“lôi châu” lại là thần thông hắn chiêm nghiệm được từ 1 phần của “hủy
diệt thiên lôi” khét tiếng.

Thật sự hắn cũng rất muốn thử nghiệm xem uy lực của nó có gì đặc biệt.

Bước chân rảo bước đi nhanh, Thiên đi tới 1 chỗ 1 mảnh rừng cây to lớn bị gẫy gập.


Cặp mắt hắn sáng rỡ bắt đầu xòe bàn tay thử nghiệm.

Thanh quang vừa lóe lên, từ bàn tay trái Thiên liền phóng ra 1 thủy tiễn nhọn hoắt.

Khúc cây to lớn tức thì bị khoan vô 1 cái lỗ sâu cỡ ngón tay.

Ánh mắt Thiên chợt lóe 1 cái, thủy tiễn thuật này, uy lực thì không đáng là bao nhưng tốc độ xuất tiễn lại nhanh như chớp.

Tất nhiên Thiên biết rõ, cái tốc độ này là không phải tới từ thần thông mà là tới từ tác dụng của “vạn pháp biến” trên tay hắn.

Có được vật này tăng phúc, 1 môn thủy tiễn thấp cấp nhất, tốc độ xuất
chiêu lâu lắc nhất lại có thể trở thành nháy mắt bắn ra. Tốc độ đâu chỉ
nhanh gấp 10 lần.

Tuy nhiên, tốc độ này sẽ chỉ là tốc độ xuất chiêu mà không phải là tốc độ liên tiếp.

Sau mỗi 1 lần xuất chiêu này, thủy phù lực lại phải cấp tốc tụ tập về
đây chuẩn bị cho lần xuất chiêu kế tiếp. Thời gian chờ này mất khoảng 5
giây.

Tuy nhiên thời gian khoảng cách giữa 2 chiêu và tốc độ tức thời khi xuất 1 chiêu là 2 loại khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Nếu 1 chiêu mà ngươi phải mất 2 giây để xuất thì trong 2 giây này người ta có thể giết ngươi hoặc chạy thoát từ lâu rồi.

Còn việc 1 chiêu này xuất xong phải chờ tiếp 5 giây, thì 5 giây này
ngươi vẫn sẽ có thể tiếp tục xuất 1 chiêu của thần thông khác.

Thực tế 2 giây xuất chiêu và tức thì xuất chiêu chính là 1 sự khác biệt vô cùng lớn.

Và sự khác biệt này chính là 1 loại ưu thế vô cùng to lớn trong chiến đấu.

Lại lui lại 10 bước chân, tay trái Thiên lại lóe lên 1 cái.

Tức thì 1 viên lôi châu lớn bằng đầu ngón út bay vút ra với tốc độ kinh người.

”R..u...ỳ...n....h......Rầm. Rầm...” nguyên gốc cây đại thụ 20 người ôm tức khắc bị bạo tạc ra thành vô số mảnh vỡ cháy khét.

Ở xa, Thiên nhìn thấy mà há hốc mồm, tay hắn nhanh như chớp chụp lấy 1 miếng gỗ vụn chụp vừa bay tới.

Miếng gỗ này có sắc đỏ, vân gỗ có những phù văn đơn giản của mộc hệ,
chất gỗ cứng rắn tuyệt đối không khác gì 1 miếng thép tinh trên địa cầu.


Thậm chí, 1 gốc cây này cũng không thua kém gì 1 món bảo khí cỡ
lớn....nhưng không ngờ chỉ 1 đạo “lôi châu” đã hủy nó thành 1 đống vụn
tương khét lẹt.

Có thể thấy được uy lực nó lớn cỡ nào.

Lại nhớ tới đạo thủy tiễn có thể đục ra 1 cái lỗ bằng đầu ngón tay trên
gốc cây này....uy lực của tiểu thần thông này xem ra cũng không phải yếu như hắn tưởng ah.

Lại đưa tinh thần vào “pháp diệu” trên tay trái, ở đây 2 đạo phù văn“thủy tiễn” và “lôi châu” vẫn đang không ngừng vận chuyển hấp thu phù
lực tự do ngoài môi trường.

Chỉ mới 1 lát nhưng nhận được phù lực tẩm bổ, tựa như 2 đạo thần thông này cũng cường tráng hơn trước 1 chút so với trước.

Tuy là phù văn “thủy tiễn” vẫn là hình dạng đơn giản đến không thể đơn
giản hơn đó, dù là nhận được bồi dưỡng mà vẫn không có 1 chút thay đổi
đó, nhưng mà nếu như nó thô to và vững chắc hơn trước gấp 10 hay 100 lần thì sẽ như thế nào.

Tựa như những thần thông ở ngoài cửu Thiên cũng vậy, vạn pháp quy
tâm....khi đó lấy đại đạo thi triển tiểu pháp cũng sẽ là uy lực khiếp
người, ảo diệu vô song.

Con kiến dù nhỏ, nhưng nếu nó to lớn khổng lồ lên thì sao....hoặc là nó
có hàng trăm ngàn con kiến thì sao....lúc đó, sẽ không có ai còn dám xem thường nó nữa.

Cho nên trước cặp mặt tông sư như Thiên, sẽ không có bất kỳ thứ gì bẩm
sinh vô dụng, mà chỉ có nhân loại không biết cách sử dụng đúng cách đối
với nó mà thôi.


Có được 2 loại thần thông này rèn luyện, làn da của Thiên cũng tự giác
trở nên tràn đầy phù lực, tuy là thể lực và sức mạnh thân thể vẫn chưa
phát triển nhiều nhưng mà hắn có thể thấy rõ sức phòng ngự và căn cơ của mình đang đầy đủ hơn từng ngày.

Có điều....Thiên vẫn cảm thấy rất rõ 1 điều, chỉ với 2 đạo thần thông
này...vẫn chưa đủ kích phát được hết tiềm lực trên làn da của hắn.

Phải biết rằng mỗi 1 tế bào trên người Thiên đều là 1 mảnh tiểu thế giới thuộc về tiểu vũ trụ.

Mỗi 1 tế bào của hắn đều mạnh mẽ và có được tiềm lực gấp hàng ngàn lần so với kẻ khác.

Dẹp bỏ đi những suy nghĩa trước thời đại này đi, Thiên lại chậm rãi bước tiến về phía trước, lần này hắn không hề bỏ sót cho bất kỳ xác chết thú vật nào.

Tất cả đều bị hắn móc lấy “phù hạch” rồi lẳng vào trong Thất Diệu Phù Giới.

Trong “pháp diệu” ở tay trái và “khí diệu” ở tay phải cũng lần lượt có được thêm 6 đạo thần thông phù văn nữa.

Pháp biến...

”Hỏa cầu”, băng trùy”, “thổ thứ”, “ tỵ thủy” “thanh tỉnh”

Khí biến....

”Kiếm nhận” chính là 1 chiêu rất kỳ lạ có thể rèn cho những đầu móng tay có thể mạnh mẽ như dao kiếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận