Giới Thần

Tần Hoàn trợn trắng mắt lên, miệng không ngừng ọc ra máu tươi, thân thể bị từng đợt trọng cước dẫm bẹp, đau đớn thể xác không cách nào tả nổi.

Thiên giận....nhưng mà hắn vẫn không hạ sát thủ....loại người như này, không đáng cho hắn phải giết.

Lực lượng cơ thể đã mạnh hơn gấp 3 lần hôm qua. Chỉ 1 đêm tu luyện đã có được thành quả như vậy làm hắn phải dần thích nghi với lực lượng mới.

Bỏ lại 1 tên Tần Hoàn máu me đầm đìa ở đó, Thiên chậm rãi đưa đôi mắt lạnh giá nhìn sang Tử Lâm thúc 1 cái đầy thất vọng rồi đi về phía 2 cô gái.

Hoàn toàn thất vọng.

Hoàn toàn bỏ qua không thèm nhìn 2 người nam nhân này thêm 1 lần nào nữa.

Quan niệm bất đồng...chí hướng không cùng....vậy thì hà tất phải làm bạn.

Đứng trước 2 cô gái với 1 bên má sưng đỏ, Thiên nhìn mà sót xa.

Tuổi của 2 cô nếu xét ra cũng chỉ tầm 15 tuổi...cái tuổi mà bất cứ 1 cô bé nào trên thế giới đều đang nhận được sự bảo bọc của người thân, được sống trong tình yêu thương của cha mẹ.

Thì giờ đây, cũng là tuổi 15...2 cô lại phải nhận hết khuất nhục vào thân, cam chịu bao nhiêu vất vả.

Thiên đưa ra tay phải đặt lên khuôn mặt sưng đỏ đó, ánh sáng mầu xanh lóe lên....

Cảm nhận được hơi thở dịu mát truyền đến, cơn đau đớn nóng rát dần mất đi...Axe giật mình thốt lên.

"Chữa thương phù văn....huynh biết chữa thương...huynh là y sư"

Thiên cũng không nói gì cả mặc định cho lời Axe vừa nói.

Tức thì ánh mắt mọi người đều đổ dồn tới chỗ Thiên,....thấy được phù văn mầu xanh phát ra hơi thở tự nhiên từ tay hắn, tất cả mọi người đều sáng lên cặp mắt.

Chữa thương phù văn....1 loại công pháp hiếm hoi tới cỡ nào....quý giá tới cỡ nào.

Đối với 1 tiểu đoàn săn thú như họ không thể nghi ngờ chính là thứ vô cùng quý giá.

1 người có được phù văn chữa thương thậm chí có thể khiến các đoàn liệp sát giả cỡ lớn phải khom lưng mời chào, các tiểu đoàn chỉ có thể giành giật và thèm thuồng mà thôi.

Thiên là 1 người họ ngẫu nhiên phát hiện, là 1 người ngoại trừ sức khỏe có chút lớn ra thì hoàn toàn giống như 1 người vô dụng.

Vậy mà không ngờ chỉ mới xem thường hôm trước....hôm sau họ lại phải nịnh hót. Sự đời thật là nhanh thay đổi.


Nhưng ngay khi mà vô số lời mời chào của 2 người Tử Lâm còn chưa ra khỏi miệng thì lại phải há hốc miệng ra vì 1 câu của Thiên.

"Sao vậy....có thích không, ta sẽ dậy nàng.."

Axe theo bản năng nói "muốn..."

"Ờ...nhưng mà...ta...làm sao có thể luyện cùng lúc 2 công pháp được chứ...hay là thôi đi"

"2 công pháp thì đã là gì....3, 4 công pháp còn được nữa mà....đi về lều đi....để ta dậy nàng"

Thiên nâng Axe dậy rồi nắm tay kéo đi...

"Ale....ngươi nữa...".

Trong cặp mắt thẫn thờ của mọi người...Thiên và 2 cô gái lướt qua tầm mắt họ đi về lều riêng.

Trầm mặc 1 lúc Tần Hùng liền nóng nảy nói.

- Tử Lâm huynh...chúng ta...bỏ qua cơ hội như vậy sao....đó là 1 y sư đó.

- Hùng đệ, ngươi không thấy ánh mắt thằng nhóc khi nhìn chúng ta sao...là thất vọng...vì 2con bé đó mà nó thất vọng với chúng ta.

- Thất vọng thì đã làm sao....thất vọng thì bỏ qua như vậy sao....2 đứa bé Axe là do huynh nhặt về và nuôi dưỡng.....có nó thì còn sợ thằng nhóc không nghe hay sao.

- vẫn chưa đủ....nhìn thấy sát khí và ánh mắt đó của nó...ta thấy còn không đủ, thậm chí cả 2 con bé nữa....nó còn nghe lời chúng ta sao.

- không được....ta không cam tâm...ta phải đi thử.

- Từ từ đã..nghe ta nói này....

Tử Lâm thúc tiến tới chỗ Tần Hoàn đang nằm dưới đất bắt đầu khuyên.

"Tần Hoàn.... ngươi biết đó,...1 y sư như Thiên....là quý giá cỡ nào với chúng ta...1 năm ta có thể giảm bớt được cả triệu phù tệ tiền thuốc chữa thương...."

"Ngươi và hắn cũng không phải xích mích gì lớn lao...chi bằng, ngươi đi xin lỗi hắn 1 câu đi....nếu như có thể kéo được hắn về đội...ngươi là người có công lớn"

Tần Hoàn giống như cười mà không cười, giống như giận mà không giận, mặt hắn đã sưng đỏ vì bị đánh lại càng thêm đỏ vì tức.


Trong mắt hắn bây giờ...1 chút cảm xúc của con người cũng không có....thứ còn lại, cũng chỉ có phẫn nộ...vô tận phẫn nộ và thâm độc mà thôi.

......

Tại lều.

- 2 nàng tu luyện lâu chưa...

- Mới có hơn nửa năm ah.

- Uhm...được rồi.

Nói xong Thiên lấy ra 2 viên nhất cấp phù hạch phong hệ đặt trên lòng bàn tay...

"Thiên ca....huynh định làm gi vậy" Axe hỏi

"Không phải 2 nàng muốn tu luyện phù thuật chữa thương sao....vậy thì ngồi đó chờ ta 1 xiu đi"

Nghe vậy, cả 2 cô bé đều không nói gì nữa, mắt đẹp tò mò nhìn từng động tác của Thiên.

Tin tưởng.... đó là cảm giác duy nhất của 2 cô đối với hắn bây giờ, tin tưởng đến nỗi quyến luyến....thậm chí dựa dẫm.

Thiên cầm lấy từng viên phù hạch lên, tay phải chớp lóe hào quang, hắn dùng 1 tốc độ nhanh không gì sánh được vẽ lên đó 5 đạo phù văn.

"Nhiên mộc", "phong hành", "đại lực", "kịch độc", "băng phong bách lý"

Kể từ khi học được phù tự, tuy chỉ mới được 36 chữ nhưng mà từ phù tự này hắn đã có được cảm giác vô cùng mạnh khi vẽ phù.

Nếu là trước đây, chắc chắn hắn sẽ phải vận lên rất nhiều tinh thần lực, nhưng vẫn vô cùng trắc trở....tựa như 1 nét khó vẽ, nửa bước khó đi.

Nhưng mà từ khi vẽ được phù tự, hắn giống như tìm được chìa khóa mở ra kho báu vậy, rất nhiều cái khó liền trở nên dễ dàng hơn, nhiều loại rào cản cũng biến mất vô tung.

Giờ đây, ít nhất là những phù văn hoàng cấp....hắn đều có thể họa mà không có 1 chút nào khó khăn. Tốc độ nhanh tới nỗi 2 cô bé này ngay bên cạnh nhìn vào cũng không theo kịp.

Ở xa nhìn vào, họ chỉ cảm thấy 1 trận choáng váng đầu óc truyền tới, sau đó là cả người chấn động, mắt nhìn đau sót.


Cái cảm giác thậm chí còn cường hoành hơn việc nhìn thấy phù tự khi Thiên vẽ ra hồi tối nữa.

Axe thì không hiểu gì, nhưng Ale thì lại khác...

Mới đêm hôm qua Thiên đòi cô dậy vẽ phù.

Hôm sau lại nói giúp 2 người học làm y sư.

Liên hệ 2 việc này lại với nhau cũng không khó để cô hiểu được chuyện gì Thiên đang làm, Chỉ là họ không dám tin mà thôi.

"Uhm....xong rồi..2 nàng lại đây coi"

Thiên chỉ vô cái bạt dưới đất ra hiệu.

"Axe...nàng nằm đây....nhanh lên...uhm...kéo áo lên..."

"Ah....kéo..kéo áo làm gì..."

"Đừng nghĩ bậy....kéo 1 chút xíu thôi..."

"Dưới rốn 1 thốn rưỡi...."

"Ah....được chưa..." Axe nhút nhát kéo áo kéo váy xuống..."

"Uhm....hơi đau 1 xíu, ráng chịu nha.." Thiên vận lên niết bàn hỏa điều tiết nhiệt lượng 1 chút rồi đặt lên vị trí huyệt khí hải(đan điền) cách rốn 1 thốn rưỡi.

Cảm giác hơi nóng cháy từ hỏa diễm truyền đến, Axe cắn răng, mặt phiếm hồng lên vì mắc cỡ.

Nhiệt hỏa hơi đốt cháy 1 chút phần da ngoài rồi đưa phù lực thẩm thấu qua da tiến vào trong huyệt đạo, tác dụng của niết bàn hỏa sẽ trực tiếp luyện hóa vị trí huyệt này thành 1 không gian đan điền nhỏ.

Khi lối thông này được khơi mở, đan điền thông suốt cũng là lúc viên phù hạch này có thể dễ dàng tiến vào.

Thiên lại lấy ra 1 giọt không gian chi thủy phân thành 5 phần rồi để 1 phần vào đan điền vừa được hình thành. 2 phần vào 2 huyệt lao cung ở lòng bàn tay, 2 phần nhập vào 2 huyệt dũng tuyền ở lòng bàn chân.

"Uhm....xong rồi..."

"Ah....."

"Axe....muội...có đau lắm không..."Ale sợ hãi hỏi

"Không đau lắm....so với việc bị hung thú cắn thì không đáng là gì"

"Uhm....chuẩn bị tâm lý xong chưa...." Thiên hỏi

"Xong rồi..."


"Xong rồi thì ra đây....uhm...Axe, muội qua bên này tu luyện đi..."

"Tu luyện....nhưng mà cung tiễn của ta...."

"Không cần cung tiễn....từ giờ trở đi, nàng vứt cái công pháp rác rưởi đó đi...."

Axe khó hiểu nhìn Thiên mở đan điền cho Ale 1 lát rồi ra góc ngồi xuống....

"Tu luyện....không hiểu...không có cung tiễn....không có công pháp thì ta tu luyện như thế nào.....không lẽ giống như hung thú sao....ơ...."

Lúc này nàng mới nhớ tới lúc Thiên cầm 1 viên phù hạch cấp thấp sau đó hắn làm cái gì đó lên bụng mình....ah...là đặt viên tinh hạch đó vào bụng...giống hệt như làm với Ale kia sao....vậy không lẽ là....

Trợn to đôi mắt đẹp, 1 ý nghĩ không thể tưởng liền xẹt qua đầu cô....

Trong lòng vừa rạo rực vui vẻ mà vừa tò mò khó hiểu, cô bắt đầu nhắm mắt lại thử tu luyện.

1 cảm giác rung động từ bụng sinh ra sau đó là phù lực giống như nước xiết chảy mạnh ào ạt trào tới.

Lại mở bừng mắt ra.

"Ahhhhh....là thật sao....là thật sao...là thật sao...." tay chân cô không nhịn được run lên lẩy bẩy, mãi tới khi đan điền của Ale hình thành xong cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

"Chuyện gì vậy Axe....muội sao vậy...."

Lúc này Thiên rất nghiêm túc bắt đầu nói.

"2 nàng nghe đây....phải nhớ cho kỹ....chuyện ngày hôm nay...sau này tuyệt đối không được cho ai biết....rõ chưa"

"Hiểu....muội hiểu rồi...Thiên ca....dù chết muội cũng sẽ không nói ra...." Axe lắp bắp.

"Còn nữa...từ nay trở đi....không được nhịn nhục như ngày hôm nay nữa....nếu phản kháng được thì hãy phản kháng....nếu giết được người thì cứ giết....hãy để có nam nhân trên thế giới này khi nhìn 2 nàng...chỉ dám sợ chứ không dám khinh"

"Được không...."

"Dạ..." cả 2 cô gái cảm động.

Thiên cũng không hề biết rằng 1 câu ngày hôm nay hắn nói lại tạo ra sự thay đổi lớn lao cỡ nào cho cuộc đời sau này của 2 cô.

Và 1 việc làm ngày hôm nay của hắn sẽ tạo ra 1 sự tích "nữ thần song sát" đáng sợ cỡ nào cho tương lai.

Lần này tu luyện là trọn vẹn 3 ngày liên tiếp không ra ngoài...

Trước cảm giác thực lực tăng lên nhanh chóng và cảm nhận được 5 đạo phù văn mạnh mẽ đang không ngừng lớn mạnh trong cơ thể khiến cho 2 cô nương này gần như quên mất cả đói khát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận