Giới Thần

Thế gian này kỳ lạ lắm.

Sinh vật nào càng nhiều trí tuệ thì lại càng phức tạp.

Con người sinh ra có nhiều trí tuệ cho nên họ trở thành loại sinh vật phức tạp nhất trong vạn loại, ganh gét, đố kỵ, giết chóc, chà đạp, chiến tranh....tất cả cũng vì đó mà ra.

Chuyện mà Thiên nhận Tịnh lão làm nghĩa phụ cũng chỉ có 3 người biết, Quỷ lão, Dịch lão và Tịnh Phú. Con lại tất cả đều không có 1 ai hay tin.

Cho nên đám công tử ca mắt tuốt trên cao này làm sao mà đủ sáng suốt để nhìn thấy điều đó, đối với họ thì Thiên vẫn chỉ là 1 tên ăn xin thấp hèn chỉ biết nịnh bợ bám chân sư phụ kiếm ăn mà thôi.

những lời châm chọc của họ đối với Thiên chính là những lời thật lòng của họ, và thật ra đối với những nhân vật đại phú đại quý như họ thì việc chê bai hay chà đạp 1 người thấp hèn cũng là việc rất hợp tình hợp lý.

Nhân loại rất kỳ lạ, khi họ sống lâu trên phú quý, danh vọng cao sang liền sẽ rất khinh thường kẻ thấp kém hơn, đặc biệt là những kẻ không có ích gì cho họ, 1 loại gét bỏ và khinh miệt đến kỳ lạ. Tựa như 1 cô gái sạch sẽ bẩm sinh sẽ gét những con giun sán côn trùng vậy.

"Cạch...cạch..." lúc này 2 tiểu cô nương Ale, Axe đi từ dưới bếp lên, trên tay bưng 1 cái mâm có đầy bánh và mấy cái bọc lớn.

"Đại sư...chào mọi người,...đây là bánh nướng 2 con mới làm đó, mời mọi người thưởng thức"

Sau đó Ale đưa cái mâm nhỏ vui vẻ đi phát bánh tới từng người

"Ah...thì ra 2 nàng hì hục suốt đêm là để làm bánh này đây hả...còn mấy cái bọc này là sao...toàn bánh hết ah" chưa nói xong thì Thiên đã chúi mỏ vô cái túi của 2 cô bé vạch ra coi.

Bánh nướng này làm rất là khéo léo, mùi thơm mê người, nhóm người Tịnh lão đều không nhịn được cắn mấy miếng, họ thưởng thức cũng không chỉ có hương vị thơm ngon trên bánh mà còn thưởng thức sự chăm chỉ và tấm chân tình của 2 cô bé mới 15 tuổi.

Nhưng mà đáng tiếc những tên đệ tử của lão thì lại không thưởng thức được thứ đó.

Bĩu môi khinh thường 1 cái Vũ Quân nói "tiện tỳ có khác....rất biết cách khom lưng"

"Đúng vậy ah, quả thật là bản chất hạ nhân không thay đổi...chỉ biết liếm chân kẻ khác"

5 người, cũng chỉ có mình vị tiểu huynh đệ da trắng môi hồng Trình Anh là rón rén cầm bánh lên nhẹ nhàng ăn từng miếng, còn cái tên Dương Dĩnh thì mắt trực tiếp nhìn lên trời, 1 câu cũng không thèm nói.

Không khí trong phòng bất chợt trở nên lắng đọng.

"Wa...bánh ngon"

"Đại sư, ngài ăn nữa không để con lấy thêm"

"Có...cho ta thêm 2 cái.."

"Cho ta thêm 2 cái luôn" Tịnh Phú cũng hùa theo.

"Thiên ca...huynh có ăn thêm không" Ale múm mím đôi môi, khóe mắt khó nhịn 1 vệt ý cười.

Thiên nhìn nét khả ái trên mặt Ale 1 tí làm 2 má phấn cô ửng đỏ cúi đầu.

"Bánh ngon thì không nên ăn nhiều...thứ ngon thì nên chậm rãi thưởng thức"

"Hahahaha....không sai...bánh ngon thì nên chậm rãi...chậm rãi thưởng thức" hiển nhiên Tịnh lão là người đầu tiên hiểu được dụng ý trong câu nói của Thiên.

Bánh ngon của Thiên ở đây chính là nói về "chân tình" nói về "lòng người"....thứ chân tình đáng quý như vậy thì nên chậm rãi thưởng thức mới có thể cảm nhận được đầy đủ vị ngọt và khắc sâu được hơn vào tim.

Tịnh lão thân vừa làm cha, cho nên ông cảm nhận được chân ý trong "bánh" theo kiểu của kẻ làm cha.

Còn Thiên lại cảm nhận theo kiểu của mình, hắn sót thương cho cùng trên 2 mảnh đời nhưng lại trân quý 1 mảnh tình thâm, 1 đức tính nhu mì khả ái.

"Axe, Ale...2 nàng lại đây ta có 1 món quà nhỏ cho 2 nàng nè"

"Ah...quà sao...hihi..." Axe nhẩy chân sáo chạy đến.

Thiên lấy ra 1 cái hộp nhỏ và 1 cây cung lớn bằng nửa vòng tay 1 cái đưa cho Ale, 1 cái đua cho Axe.

2 cô bé này vốn là 2 chị em sinh đôi nhưng nét đẹp lại mỗi người 1 vẻ, từ khi đi theo Thiên họ không phải lấm lem bôi bẩn để ngụy trang cho nên sắc đẹp lộ ra sự khả ái xinh xắn vô cùng, bây giờ được nhận quà, làn da trên 2 má 2 nàng đều kích động ửng đỏ xinh đẹp đến nỗi mấy trên Vũ Quân...kia cũng ngây ngẩn 1 lúc.

"Trong này là gì vậy ca..."

"Không nên hỏi, muội chỉ cần nhỏ 1 giọt máu lên đó là được....lát nữa nàng sẽ biết trong đó là gì"

"Ah..." nói xong nàng rất tự nhiên đưa ngón tay lên miệng cắn 1 cái chảy máu rồi nhỏ lên cái hộp, tựa như đau đớn trên ngón tay là chuyện rất bình thường với nàng vậy.

Đáng tiếc mọi người nhìn thấy nhưng lại không hề ngạc nhiên vì điều đó mà lại ngạc nhiên vì thứ khác, tại vì...

"Tích..." máu tươi vừa rưới lên nắp hộp, 1 âm thanh liền vang lên.

Ngay sau đó lấy vị trí giọt máu đó làm trung tâm, những tia phù văn sáng chói bắt đầu dẫn động huyết vụ tới khắp trên thân hộp rồi tràn vào 6 cái lỗ trên thân hộp tiến vào trong, ngay tức thì...

"Rầm...rầm...cách..cách..."những âm thanh rung động vang lên, hào quang 7 mầu chiếu xạ, sau đó vô số đạo ý chí mạnh mẽ kinh người liền bộc phát.

"Bùm..." chiếc hộp bị vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ phiêu tán, ngay tức thì mấy trăm đạo tia sáng bên trong hóa thành từng đạo tia sáng nổ bung ra như thiên nữ tán hoa rồi hóa thành từng đạo tia chớp tiến nhập thể nội Ale.

Quá trình này nhanh vô cùng, ngay cả ánh mắt 3 người Tịnh lão cũng chỉ kịp chớp nhoáng nhìn thấy không kịp hiểu hết chuyện.

Nhưng mà Tịnh lão thì khác, những đạo ý chí này vừa phát ra lão liền trợn 2 mắt lên, bàn tay liền run rẩy cả người đứng dậy.

"Tiểu Thiên...con...con..."

Ngay sau đó Dịch Lão và Quỷ Lão cũng trợn lên đôi mắt, cả người chấn động 1 cái trong lòng giống như sóng lớn xô bờ.

"Tiểu Thiên....thứ quý giá như vậy sao con có thể cho..." vì quá bất ngờ Dịch lão bộc phát ra 1 câu nhưng khi nói tới đây lại không dám nói tiếp.

"Dịch lão...2 nàng đối với ta....quý giá hơn bảo vật tầm thường nhiều lắm, cho nên ta hi vọng ngài tôn trọng 1 chút"

Đến lúc này Tịnh Phú mới kịp nhận ra chuyện gì miệng liền hét lớn lên.

"Tiểu Thiên....là nó sao...là nó sao...trời ơi....ông trời của ta....ta..."

"Hihi...biểu ca ah, nếu huynh muốn, ngày mai ta có thể tặng cho lão vài tấm chơi đùa cũng được..." Thiên chọc ghẹo

"Tốt....ngươi nhớ đó....tối nay...tối nay ngươi mà không cho ta vài tấm, coi chừng ta...ta...ta đòi nợ ngươi..."

"Hahahaha..."

"Uhm....nghĩa phụ...con cũng có 1 món quà cho ngài..." Thiên đưa mắt tới Tịnh lão nói 1 câu.

"Ta....ta cũng có....được...vậy mau lên, ta đang hồi hộp đây...hahahaha" lần đầu tiên trong đời lão lại mê quà đến như vậy.

Đáng tiếc lời lão nói ra lại khiến rất nhiều người lâm vào khủng bố.

"Cái gì....Thiên đệ...ngươi vừa gọi sư phụ là gì.." Vũ Quân giống như không tin được vào tai của mình.

Hắn nghe được gì chứ..."nghĩa phụ" không lẽ Thiên....không lẽ Tịnh đại sư....không lẽ 2 người họ nhận nhau là...cha con....không thể nào.

- Thiên đệ ah, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy ah...

- Đúng vậy, ngươi còn dám nói bậy, gọi bậy như vậy 1 lần nữa...coi chừng ta vặn gãy miệng ngươi đó.

Thiên mặc kệ mấy tên không ra gì đó sủa bậy hắn lại nhìn sang Dịch lão nói 1 câu làm tim lão ta rung lên.

"Dịch lão....ngài cũng sẽ có quà"

Vừa nghe xong câu này 2 mắt Dịch lão trực tiếp trợn ngược lên, tim cũng đập lên bịch bịch rõ to.

Lúc này Quỷ lão bên cạnh cũng thoáng chờ đợi coi mình có được quà hay không, ánh mắt hiện lên sự mong đợi nhưng mà mãi không thấy Thiên nói gì, lão liền thở dài 1 câu.

"Axe...đây là của nàng" Thiên đưa cho nàng 1 cây nỏ lớn cùng 36 mũi vũ tiễn xinh đẹp.

"Của muội...thật sao..."

"Uhm...nhỏ máu lên đi, rồi nàng sẽ biết cách sử dụng nó"

"Uhm...." 2 mắt Axe sáng rỡ, 2 má phấn hồng hiện lên nét kích động bắt đầu cắn tay nhỏ máu

"Tích...tách..tách..."hiện tượng lần này vẫn giống hệt như vừa nãy, ánh hào quang chiếu xạ tung tóe ra ngoài sau đó thu liễm.

Ánh sáng tán đi, nguyên cây nỏ tiễn đã biến mất vô ảnh vô tung.

Không khí bất chợt lâm vào yên lặng đến tột độ tại vì lúc này Axe đã mở lớn mắt đẹp ra, 2 tay hiện lên 2 cái ống nhỏ bọc lại cổ tay, trên mỗi ống nhỏ này là 1 cánh cung nhỏ đã được kéo căng, ánh hào quang lung linh được thu liễm hết vào trong, sau đó ngay cả hơi thở của Axe cũng dần biến mất, áo váy, 2 cánh tay, chân, mình sau đó là toàn bộ cơ thể nàng đều trở nên trong suốt giống như chưa từng có mặt trên đời.

Lúc này giọng Thiên lại vang lên.

"Ta biết thiên phú của nàng chính là nằm trên cung tiễn, bộ "Tuyệt Thế Ma Cung" này chính là ta nghiên cứu mấy tháng nay....hi vọng, nàng có thể nhờ nó mà mạnh mẽ lên"

Lời Thiên nói ra xong, 1 thân ảnh run rẩy kích động liền từ từ hiện ra với tư thế quỳ nửa gối trên đất.

"Thiên...Thiên ca...muội...muội..."

"Không cần phải nói gì hết....1 miếng bánh ngon....đổi lấy tuyệt thế bảo vật....đáng giá"

"Hahahahahaha....không sai....không sai....cái giá của 1 miếng bánh ngon...vô giá...vô giá...hahahahaha" Tịnh lão cười lớn

Những lời này mặc dù mấy tên Vũ Quân, Mộng Hằng, Tiêu Khắc đều không phải quá hiểu nhưng khi thấy Thiên và Tịnh lão vui vẻ đối đáp...lòng đố kỵ của họ liền bốc lên cao

Thiên mặc kệ họ, hắn mỉm cười nói...

"Nghĩa phụ...ngài có muốn nhận quà không vậy, có thì phải làm sao mới được nha..."

Vừa nghe vậy, 2 mắt Tịnh lão liền sáng người, chân như bôi mỡ liền tiến tới gần Thiên rồi xòe ra tay phải...

"Uhm...nghĩa phụ, đây là thái độ của ngài khi nhận quà đó sao"

"Bây giờ tiểu tử ngươi muốn đưa bây giờ hay là lát nữa vừa đưa mà vừa phải năn nỉ"

Mặt Thiên méo xệch lại rất không tình nguyện móc ra 1 lá phù từ trong ngực.

Lá phù này vừa rời khỏi ngực hắn, tim Tịnh lão liền run lên, 2 mắt lại trợn tròn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui