Giới Thần

Trên lưng chim, một đám đệ tử Thiên Kiếm Môn mặc áo vàng kim đại diện cho đệ tử nội môn tinh anh, tuy nhiên một đám người có tới 30 người này lại đa số nằm rạp, có tới 3 cỗ thi thể đã chết máu bươm chảy tử trạng thê thảm.

Trên đó một vị trưởng lão cũng che ngục ho khan dìu lấy một thanh niên mặc bạch y đã bị máu nhuộm đỏ.

Thanh niên này trọng thương thê thảm, đan điền còn băng qua một lớp vải rỉ máu, sắc mặt tái nhợt thảm đạm.

Nhìn thấy hắn Nhan nhi liên nhận ra

"Đây...không phải là Tây Môn Khánh Tuyết sao?"

"Tây Môn Khánh Tuyết...không lẽ là đệ nhất thiên tài một trong 6 người chân truyền có hi vọng thừa kế chưởng môn vị sao"

"Không sai, chính là hắn...nghe nói hắn rèn luyện tại thần ma chiến trường mà nhưng mà tại sao bây giờ..."

Lúc đang thắc mắc thì lúc này cánh chim đã hạ xuống gần họ, Thiên thuận theo đám người Nhan nhi đi tới.

Lúc này ở đó đã có một nhóm người tiếp ứng, cả mấy lão tông sư cũng co cẳng chạy tới kịp

"Các ngươi đây là có chuyện gì...sao lại ra nông nỗi này" Dược Thiên Thu vừa lấy ra đan dược chữa thương vừa quan tâm hỏi

Vị trưởng lão bị thương lập tức hiện lên một bộ bi thương hận ý ngút trời.

"Là Huyền Thiên Tông...đường đường mang danh chính phái lại tàn nhẫn ra tay đả thương chúng ta, thần ma chiến trường...không ngờ chúng ta không chết trong tay ma nhân mà lại chết trong tay người nhà"

Xưa nay các danh môn chánh phái đều tự thành một phe, khi đối phó ngoại tộc cùng ma môn cũng đều đồng tâm hiệp lực.

Nhưng bây giờ Thiên Kiếm Môn đệ tử lại bị chính đồng minh của mình đả thương.

Tây Môn Khánh Tuyết bi phẫn mà lại vô lực rủ xuống cái đầu.

"Khánh Tuyết, là ai phá đan điền của ngươi?"

Vị trưởng lão kia thay hắn trả lời

"Chính là Vũ Đương Không, đệ nhất thiên tài Huyền Thiên Môn, tên này tu vi thực lực mạnh đến đáng sợ, lại bá đạo phi lý khiến người hận nghiến răng...

"Khánh Tuyết cũng chỉ là không nghe theo mệnh lệnh mà bị hắn tàn nhẫn phá nát đan điền"

"Hừ, khốn nạn....chết tiệt" Miêu Hoành nóng nảy chửi thề.

"Huyền Thiên Tông thời gian này đặc biệt vô cùng hung hăng bá đạo, ai nấy đều vênh mặt hất hàm mở miệng liền sai khiến, kẻ khác không nghe liền ra tay tàn nhẫn, các môn phái tham gia thần ma chiến trường đều ngậm đắng nghe theo, Thiên Kiếm Môn cùng mấy môn phái khác đều gặp tai ương, đặc biệt là bọn chúng...

Vị trưởng lão này như hồi ức lại một chuyện rất thống khổ

"Cái tên Vũ Đương Không đó hung tàn vô lý, giết người như ngóe, thủ đoạn tàn độc quả thật là ma trong nhân loại, thực lực lại càng mạnh đến không hợp thói thường...thật đáng sợ"

"...Vũ Đương Không này tựa như Thiên Kiếm Môn Cổ gia, Cự Hầu Vương Cổ Võng cũng không khác nhau là mấy...có điều lại càng thêm ma tính"

"Cổ Võng...cổ...chết rồi, Cổ Võng hắn lần này tuyên chiến với Thiên ca" Sương nhi sợ hãi bụm cái miệng nhỏ.

Trong vô thức nàng đã mang Cổ Vong ra đánh đồng với Vũ Đương Không.

Mà quả thật cũng là một loại so sánh không sai, Cổ gia ở Thiên Kiếm Môn vị thế kinh người, bá đạo mà hung sát khiến người không dám chây vào, tuy Cổ gia bình thường ít tham gia chuyện tông môn nhưng cũng không có ai có can đảm đắc tội họ.

Tại Thiên Kiếm Môn này, dù là mấy lần vật đổi sao dời cũng không có đời tông chủ nào dám mang mưu đồ sáp nhập đến với Cổ gia, gia tộc này đơn giản vì họ mang một nửa dòng máu hồng hoang thần thú.

Bẩm sinh hung tàn, bẩm sinh độc đoán khát máu, dù là trải qua bao nhiêu đời sống chung con người nhưng mà bản tính này vẫn không hề thay đổi.

Điểm đáng sợ nhất của họ đó là thực lực và thiên phú tu luyện khủng bố đến ghê người, trời sinh thần lực, trời sinh có huyết mạch cuồng bạo, trời sinh hóa thân khổng lồ.

Cổ Vĩnh này, lại càng là thiên tài bậc nhất Cổ gia qua nhiều đời tới nay, thực lực đã là thánh cấp nhưng lại có thể miểu sát thánh cấp kinh khủng thực lực.

Hơn nữa hắn bình sinh là thiên tài hậu nhân thừa kế gia chủ, Thiên Kiếm Môn không người dám chọc, không người dám cãi, từ nhỏ nhận hết cao quý và địa vị đã sớm hình thành cá tính càng thêm hung hăng độc tài, tàn nhẫn ích kỷ.

Mà Thiên trong thời gian này hung danh quá lớn, đã có xu hướng vượt qua đệ nhất Quỷ Tài Cổ Võng hắn, cho nên rất dễ hiểu.

Thiên vỗ vỗ bàn tay mềm lạnh toát của Sương nhi.

"Yên tâm đi, chuyện nhỏ thôi mà"

Nói xong hắn kéo đám người này tách ra

Thi phi như vậy đủ nhiều rồi, người khác không hiểu được thực lực của hắn, hắn cũng không tiện giải thích.

Mấy cô gái nhỏ này lại lắm tâm sự lúc nào cũng đi lo bò trắng răng mà lo cho hắn.

Còn không biết rằng hắn búng tay đã vượt qua 50 vạn tinh lực lượng của thần, một tên Cổ Võng thì chịu được mấy cái búng tay.

Thiên cũng âm thầm ghi nhớ thêm 1 cái tên chuẩn bị cho ma kiêu Hắc Vũ, còn Cổ Võng tên này...tốt nhất là chớ đụng tới hắn là tốt nhất.

.............

Lúc này, Cổ gia

Cổ Võng đang ngồi trước một ngọn giả sơn, phía trước quỳ một người

"Thiếu chủ, tin chiến đã gửi đi, toàn Thiên Kiếm Môn bây giờ đã không ai không biết, Hoàng Thanh Thiên tên đó bây giờ...e rằng đang run như cầy sấy ah...haha"

Cổ Võng nhếch lên miệng rộng đắc ý, trên thân lóe ra những tia hung khí âm trầm, không cố ý phát tán nhưng tên nô bộc quỳ dưới lại run lẩy bẩy.

Hắn sợ hãi, sao không sợ hãi ah

Đã từng thấy thiếu gia nộ giận thất thường tươi sống đem mấy tên nô bộc ra xé đôi giết chết, tận mắt nhìn thấy sau đó tự tay đem xác đồng bạn đi thu lượm, hỏi sao bây giờ quỳ đây mà hắn không sợ.

"Không sai...tin khiêu chiến này tung ra, 2 ngày sau đại hội cũng sẽ là 2 ngày còn được sống duy nhất của hắn, Hoàng Thanh Thiên....ta thích những con mồi run rẩy...run rẩy trước mặt ta, sau đó chậm rãi bị ta xé nhỏ...khặc.."

Cổ Võng dùng một giọng nói hoang dã khiến người nghe mà rợn gáy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui