"Hahahahahaha....Hoàng Thanh Thiên...đây là cách ngươi dậy đệ tử đó sao...hahahahaha...."
"Gặp ác càng ác...hay...hay....đặc biệt là câu "gặp mạnh càng mạnh"...thấy không,...ngươi thấy không, không có thực lực mà còn đòi phản kháng....đây là muốn chết, ngu xuẩn"
Phó Hồng Sơn châm chọc.
Tuyết Viễn Kiều sung sướng cười
Tại vì phía bên dưới, 3 vạn học sinh bây giờ chỉ còn ngót nghét 2 vạn, và tất cả đều không còn một ai có thể kiên trì được nữa.
Tất cả là một mảnh ngã rạp, tất cả đều ngất lịm trên vũng máu của mình.
Người còn tỉnh táo ở đây chỉ còn duy nhất có mình Thiên và 2 lão khốn kia.
Đáng tiếc, đáp lại lời Phó Hồng Sơn lại không phải là những lời xu nịnh hay khuất phục như họ nghĩ.
"Các ngươi mới là ngu xuẩn...chỉ là 2 viên đá mài dao mà thôi...bây giờ các ngươi có thể cút"
Phó Hồng Sơn nổi gân xanh trên mặt, miệng căm giận hét lên.
"Tiện nhân...ngươi muốn chết"
Nhưng mà Thiên phất lờ hắn, mặt Thiên hướng các đệ tử miệng tựa như mang theo vô tận gió xuân phả ra sinh khí.
"Các học trò...chúc mừng các ngươi đã vượt qua khảo nghiệm của ta..."
Mỗi chữ hắn phun ra đều mang theo một loại chấn động phù lực kỳ lạ trong không gian khiến cho vô tận sinh mệnh lực từ khắp nơi bắt đầu ồ ạt kéo tới.
Một câu này vừa phun ra, 2 người Tuyết Viễn Kiều đều chết sững tại chỗ.
Một câu này phun ra, sinh mệnh lực khắp nơi như gào thét tụ tập về đây biến một mảnh quảng trường thành một mảnh mầu xanh ngào ngạt.
Một câu này phun ra tựa như một loại pháp tắc mặc định không gì có thể chống cự, huyền diệu mà xanh mướt, mềm mại mà bí hiểm.
"Khốn nạn...chúng ta bị lợi dụng"
Ngay khi họ nhận ra được sự thật thì lúc đó, bên dưới các đệ tử vốn đang ngất xỉu cũng bắt đầu tỉnh lại.
Sinh mệnh nguyên lực cuốn tới dần thấm vào da thịt họ chữa sạch nội thương, xóa sạch những vết cháy nám trên người.
Người tỉnh dậy đầu tiên chính là cô nương trên mặt toàn mụn đỏ mệnh danh "hồng y ma nữ"
Ma nữ này là người có tiềm chất vô cùng cao, chính là người ngã xuống sau cùng và tỉnh lại đầu tiên.
Kéo theo sau đó là lần lượt...lần lượt những người khác bắt đầu tỉnh lại trong suy yếu.
Nhưng mà trước sinh mệnh lực như một mảnh bát ngát mầu xanh trải thảm xung quanh, họ liền nhanh chóng khôi phục lại lực lượng vốn có.
Và một giọng nói vẫn vang vọng trong không trung truyền vào tai liền khiến họ chấn tỉnh.
"Các học trò...chúc mừng các ngươi đã vượt qua khảo nghiệm của ta..."
"Ah...khảo nghiệm...là khảo nghiệm gì...ah, không lẽ"
"Khảo nghiệm...không lẽ nãy giờ là Thiên đại sư cố ý khảo nghiệm chúng ta"
"Ah...ta vượt qua khảo nghiệm...hihi...ta vượt qua...."
một cô nương nhảy cẫng lên sau đó ôm chầm lấy cô gái bên cạnh 2 người vừa khóc vừa cười ôm nhau.
Bên cạnh nàng, mấy nam đệ tử khác cũng mặc kệ cái gì nam nữ rồi nhào vô nhau nắm tay nắm chân vui vẻ.
Lúc này giọng Thiên lại vang lên.
"Làm đệ tử của ta...các ngươi sẽ phải gian khổ hơn người khác hằng trăm lần nhưng mà...."
"Các ngươi cũng sẽ ưu tú hơn người khác...hàng...ngàn...lần"
"Sao hả...có dám học tiếp không" giọng Thiên vang lên vang vọng mà chấn động nhân tâm
2 vạn nhân loại bên dưới, trái tim ai nấy đều rung lên từng nhịp bịch bịch...
Sau 2 phút lặng như tờ, tựa như bình lại được nhịp thở và ổn định được tinh thần.
Một giọng nói vang vọng tựa như muốn phá vỡ cả nóc nhà vang lên.
"Dám...thưa đại sư"
"Các ngươi có dám chịu khổ hay không"
"Dám!!!!"
"Các ngươi có sợ chết hay không "
"Không..!!!!"
"Tốt, vậy thì việc đầu tiên ta muốn các ngươi làm đó là..."
Thiên hướng mắt tới 2 lão sư Phó Hồng Sơn, Tuyết Viễn Kiều hét lên.
"Đuổi chúng...cút...ra ngoài cho...ta..."
Cảm nhận thấy ánh mắt của Thiên, trái tim 2 người Phó Hồng Sơn run lên, sau đó một trận cự đại sát khí như sóng thần phủ tới.
2 vạn học sinh khi vừa nghe thấy lời Thiên liền như ăn phải thuốc kích thích, trong mắt ai nấy đều chứa đầy một niềm vui không gì tả xiết nhưng niềm vui này mang theo một sự kiên định vô cùng rồi hóa thành khủng bố sát khí tuôn trào ra.
Sắc thái vốn hiền lành của họ nhanh chóng được thay bằng sự hung tợn, sát khí mà họ tuôn ra chứa đầy một loại lực lượng ẩn hàm sinh mệnh và bất khuất, lực lượng này như một thanh kiếm sắc bén trảm phá hết vạn vật trên đường đi thề phải giết được kẻ thù mới thôi.
2 vạn đạo sát khí dung lại thành một khối rồi hóa thành một cơn bão lũ che trời phủ đất đổ ập tới.
Chúng bất chấp kẻ địch có mạnh tới đâu, bất chấp có thắng được hay không nhưng một niệm quyết tuyệt đều không chịu lùi bước nhất nhất trảm tới.
"R..u...ỳ...n...h..... ruỳnh..." không gian tức thì bị áp lực nén ép lại nứt vỡ, mặt đất bị trọng áp bức tới nứt vỡ.
"Ầm...ầm...ầm..." tu vi chỉ địa cảnh sơ kỳ Phó Hồng Sơn chỉ vừa kịp lấy ra lĩnh vực liền bị trận hồng thủy này áp tới vỡ vụn hộc máu.
Tuyết Viễn Kiều mạnh mẽ hơn cũng chỉ chống đỡ được hơn 1 phút đã không chịu nổi, lão ta trợn ngược mắt lên sợ hãi.
Lão thấy cái gì...
Sức mạnh...là sức mạnh tuyệt đối
Một sức mạnh không gì địch nổi.
"Rắc...rắc..." lĩnh vực của lão bị ép cho vỡ nát tứ tung
"hộc...hự..." phun ra một ngụm máu tươi, Tuyết Viễn Kiều không thể tin vào mắt mình, tay chân mệt mỏi rã rượi, tinh thần nhất thời bấn loạn.
"Hoàng Thanh Thiên...thù này ngày sau tất trả...ngươi cứ rửa cổ chờ chết đi"
Nói xong Phó Hồng Sơn ngự không chật vật bỏ chạy
Sau đó Tuyết Viễn Kiều cũng chật vật bỏ chạy.
Trước sức mạnh đồng tâm nhất trí của 2 vạn đệ tử này, ngay cả tổng hợp lực của song trọng lĩnh vực 2 vị cường giả địa cấp cũng vô pháp chống lại.
Chớ so sánh loại lực lượng tổng hợp lúc này với lúc trước.
Trước kia một lực lượng tổng họp của gần 4 vạn đệ tử nhưng mỗi người đều một ý, chỉ có một nửa là đồng tâm nhất trí như một. Nhưng mà với 2 vạn con người này lúc đó lại non yếu và non choẹt như những bông hoa trong nhà kính như hổ nuôi trong chuồng, yếu ớt mà vô lực.
Còn bây giờ, vẫn là 2 vạn nhân loại nhưng lại là một lực lượng tuyệt đối thuần túy không một chút tạp chất.
Càng đáng sợ hơn đó là những con mèo nhà trước kia bây giờ đã hoàn toàn thoát xác thành mãnh hổ, tuy rằng hổ này còn chưa hết non nớt nhưng vẫn mang theo một sức mạnh hoàn toàn là một đẳng cấp vượt bậc so với trước kia.
Lực lượng này chưa thể nói là vô địch nhưng lại tuyệt đối là kinh khủng trong các loại lực lượng.
2 con hổ già bị đánh đuổi khiến cho toàn hiện trường chỉ còn lại một mảnh khí thế hừng hực.
Hoàn thành được nhiệm vụ mà Thiên giao cho, các đệ tử này ai nấy đều thu lại hung sát chi khí trên thân, cả cơ thể đột ngột chuyển thành một dạng ngoan ngoãn như mèo con hướng cặp mắt ngây thơ nóng hổi về phía Thiên.
Trên đài cao Thiên nhẹ hướng cặp mắt vừa lòng về phía các học sinh.
"Tốt lắm....các học sinh của ta...bài học ngày hôm nay chỉ có bấy nhiêu, ta cho các ngươi thời gian 2 ngày để thích nghi và làm quen với thành quả đạt được ngày hôm nay...giải tán"
Thiên chậm rãi bước thẳng một đường ra cửa số 1 mà ra về, các học sinh phía dưới liền rắp rắp xích người nhường đường.
Nhưng mà trước vô số cặp mắt nhìn tới, Thiên rời khỏi giảng đường, chỉ là khi mà hắn rời đi nhưng cả vạn học sinh đều lẳng lặng ngồi đó suy ngẫm tựa như không hề có một chút ý định rời đi.
"Thành quả ngày hôm nay...là cái gì...là một câu của đại sư "gặp mạnh càng mạnh, gặp ác càng ác" sao..."
"Không phải đâu, nếu chỉ có như vậy thì đại sư sẽ không ngẫu nhiên cho chúng ta 2 ngày đâu"
"Với lại ta nghe rõ ràng đại sư nói là "thích nghi" và "làm quen" chứ không phải là lĩnh ngộ...."thích nghi" nghĩa là sao"
"Ah...thích nghi, tức là làm quen với cái mới...cái mới..ah...bụng dưới của ta..." vừa nói xong tên này đã cảm nhận thấy điểm bất thường sau đó cảm nhận thấy tại vị trí nhân đan không ngờ lại có một điểm dị động.
Trong đó tựa như ẩn hàm một tia sát khí cùng với toàn bộ kiếm lực trong thân hội tụ về đây thành một đạo khí xoáy nhỏ, tinh thần vừa tập trung về đây liền cảm thấy bảo kiếm bên người thoáng rung động lên, vô số loại cảm giác xa lạ mà thân quen bắt đầu lùa vào óc.