Giới Thần

Ta...

"Chỉ có một bản tâm lương thiện ngao du khắp trời đất không gì trói buộc được ta....không gì có thể khiến ta cúi đầu, một lòng theo võ đạo đỉnh cao như thuận theo dòng nước, nhưng mà.....làm kẻ thù của ta, kẻ đó nhất định..phải...chết"

Một lời Thiên nói ra khiến nhân tâm chấn động, thân hình hắn không cao lớn không vĩ đại nhưng lại ẩn hàm một loại khí thế sắc bén bá đạo muốn chọc thủng cả trời cao.

Loại khí thế này, không cần nói không cần thúc dục, không cần bất kỳ lực lượng làm căn cơ.

Một câu của hắn nói rõ một lập trường, đại đạo của hắn không gì có thể ảnh hưởng, không gì có thể ngăn cản, bản tâm của hắn không cường địch nào có thể cản bước, tiềm lực của hắn không cách trở nào có thể gò bó.

Người như vậy, bản tâm kiên định như vậy cho dù chỉ là một tảng đá không có thiên phú thì cũng không gì có thể cản được nó vấn đỉnh. Còn với Thiên...

Một người có đầy đủ sự thần bí lẫn cả thiên phú khủng bố như vậy lại càng trang bị thêm một loại đạo tâm đáng sợ như vậy,...tương lai của hắn tuyệt đối không thể dùng cách thường để đo lường.

Một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu đám đệ tử.

"Hoàng Thanh Thiên này tuy tu vi hiện mới chỉ là luyện thể, nhưng tương lai tuyệt đối không thua gì kiếm vương Tuyết Thiên Vũ"

Trong môn phái, thực ra vẫn còn một tầng thứ mà không có nhiều người biết đến, đó là lực lượng những thiên tài nòng cốt được phân thành 20 thứ hạng.

Thứ hạng ở đây chính là một quy luật thép trong môn phái, người có thực lực mạnh nhất sẽ có thể làm chủ bảng và người này không có nhất định phải là có địa vị gì trong môn phái.

Bất kể ngươi là ai, chỉ cần có đủ thực lực đánh bật một người trong Hoàng Kim bảng này sẽ có thể gia nhập bảng và được hưởng quyền lợi cùng sự bồi dưỡng của môn phái.

Chỉ có 20 người mạnh nhất mới có tư cách gia nhập kim bảng, còn 50 người yếu hơn sẽ lọt vào ngân bảng, và 100 người kế tiếp sẽ là thiết bảng.

3 bảng này được gộp chung gọi là long bảng, và đứng thứ 3 long bảng này chính là người được mệnh danh Kiếm Thánh, Tuyết Thiên Vũ.

Tương tự cũng là long bảng này ở Thiên Huyền môn người đứng đầu cũng được mệnh danh Pháp Thần Vũ Đương Không, chính là người lần trước đã ngạo mạn phế tu vi Tây Môn Khánh Tuyết và giết chết 6 đệ tử Thiên Kiếm Môn.

Long bảng Thiên Kiếm Môn và long bảng các đại môn phái khác đều là những nhân vật thuộc thế hệ siêu cấp thiên tài, tu vi thực lực mạnh hơn thường nhân gấp cả trăm lần, họ sinh ra đã là những nhân vật như long như phượng mà người thường không cách nào sánh bằng, tiềm lực của họ người thường không cách nào hình dung.

Đang trong lúc mà tất cả mọi người đều chìm đắm trong sự rung động thì giọng Thiên lại vang lên.

"Võ học trong mắt của ta không có tối cao, bản thân ta không "tầm đạo" mà chỉ tìm về bản thân mình, tìm về dục vọng thuần túy của mình muốn có, khi đó...ngay cả thiên đạo tối cao cũng không lớn hơn dục vọng của ta....hết tầng thứ này đạp lên sẽ lại thấy một tầng thứ mới cao hơn....võ đạo là vĩnh viễn không có giới hạn cuối, bản thân ta luôn cảm thấy mình bé nhỏ trước dục vọng của mình và đó....,đó mới là cái hồ nước mà ta tìm đến, là phương trời mà ta ngẩng đầu tìm kiếm, là đỉnh cao chân chính mà tầm mắt hướng tới"

Lời này Thiên vừa nói ra, một loại khí thế xé rách trời cao, bế nghễ chúng sinh, phá 9 tầng mê chướng trực chỉ một điểm cao vô tận.

Toàn bộ không gian, thời gian tựa như bị kéo căng, trời đất giống như bị một loại ý chí khủng khiếp nào đó bóc ra một lớp, cạo sạch một tầng, trong vô tận hư không tựa như trở nên trần trụi, thiên đạo tối thượng giống như bị ai đó lột sạch quần áo, thiên địa ý chí giống như bị ai đó đạp xuống mà mất đi sắc thái.

Vô cùng vô tận...mê chướng, tầng tầng những huyễn hoặc, hằng hà tinh không nhật nguyệt, thiên thiên vạn vạn thiên địa áo nghĩa...tất cả...tất cả đều bị một câu này xé rách toác.

Khắp không gian xung quanh tựa như không còn lại bất kỳ cái gì che khuất được tầm mắt, ngay cả mặt đất bao la cũng biến mất, trời cao thiên không cũng trở thành hư ảo, đối diện với mỗi mội con người lúc này...

Không có bất kỳ cái gì trần tục, không có bất kỳ cái gì cao quý, lại càng không có cái gì không thể với tới.

Địa chi vĩnh hằng....trở nên tầm thường, ta vẫn ngồi trên nó, đặt mông lên nó.

Thiên chi sáng tạo....trở nên gần gũi, từ khi ta sinh ra đã nắm giữ nó, ngày ngày ta vẫn đang sử dụng nó.

Pháp tắc đi lực....không phải cái gì thần cấp như trước giờ họ vẫn nghĩ, pháp tắc sao...lúc này ta thấy nó vẫn đang co duỗi trên bàn tay ta đó thôi...dễ không đó mà.

Thiên mệnh chi đạo....bình thường, nó là của ta...nó do ta khống chế...tay ta nắn nó thành gì thì nó thành như thế, muốn ngắn được ngắn muốn dài được dài.

Đại đạo sao...thiên chi đại đạo sao...chỉ cách đầu ta có 3 thước, chỉ cần ta vượt qua một chút là có thể chạm.

Nhưng mà vẫn có một thứ....một thứ duy nhất vô cùng xa...vô cùng khó đạt được.

Dục vọng....đó là dục vọng của ta.

Mông ta ngồi trên địa ý, tâm ta nắm thiên ý, tay ta co duỗi được pháp tắc, một niệm ta khống thiên mệnh, bàn chân ta nhảy một cái là chạm được thiên đạo....nhưng mà...

Ta lại không cách nào nắm bắt được dục vọng, không cách nào với tới...không cách nào tưởng tượng nổi khoảng cách giữa ta và nó.

Trong thế giới quan của ta..

Ta vẫn luôn cứ tưởng rằng mình rất hiểu bản thân.

Ta vẫn luỗn cứ nghĩ rằng những thứ hư vô bên ngoài là cao lớn, là khó đạt tới.

Nhưng mà ta đã sai...

Ta đánh giá quá thấp năng lực bản thân, tại vì tiềm năng con người lớn vô cùng...chỉ cần là thứ ta có thể nhìn thấy, tưởng tượng thấy thì tiềm lực của ta vẫn sẽ có thể đạt được. Tiềm năng của con người lớn tới mức đó đó, chỉ sợ mắt ngươi không nhìn tới được, tâm ngươi không dám nghĩ đến được, còn không dù là vật gì, chỉ cần ngươi nghĩ tới và dám làm là đều sẽ có thể làm được.

Nhưng bản thân con người vốn đã không hiểu được bản thân, không đánh giá đúng hết được bản thân, đã xem thường tiềm lực của mình thì thôi lại còn đánh giá quá thấp tầm nhìn và dục vọng của bản thân.

Trong cái thế giới quan này, không gì lớn dục vọng, vì một dục vọng mà vạn vật tất cả đều trở nên nhỏ bé, thế gian không gì là khó khăn, bàn chân không có gì không vượt được qua, đại đạo sao....ta sẽ đạp bằng nó.

Tại vì nó trong mắt ta, quá nhỏ bé...nhỏ bé gấp cả trăm, cả ngàn lần so với bản tâm ta hướng tới dục vọng.

Một con ếch, đám đệ tử này vốn là những con ếch nhỏ ngồi dưới đáy giếng.

Nhưng mà một câu nói này của Thiên lại trực tiếp khiến cho những con ếch này vượt qua tầm nhìn trên miệng giếng thấy trời cao sau đó lại vượt tầm nhìn lên cao..cao nữa, cao đến mức mà cả giới hạn trời đất này cũng bị nó nhìn đến nhỏ bé. Cuối cùng....

Nó hiểu được bản thân mình, nó nhìn thấu được bản tâm mình, vạn vật trước kia trong mắt nó là cao xa vời vợi thì bây giờ liền trở thành nhỏ bé không đáng kể.

Mục tiêu mà trước đây nó thấy không thể đạt được thì bây giờ...nó lại càng thấy được những mục tiêu cao hơn nữa.

Một mảnh trời đất rộng lớn bao la này, thiên đạo to lớn tối cao này bây giờ, trong mắt nó trở nên nhỏ bé...

Bất chợt...một loại cảm xúc tự tin khó hiểu bắt đầu xộc vào đầu họ.

Loại tự tin này, họ cảm thấy bản thân mình giống như thoát li khỏi sự nhỏ mọn, tâm linh như được trải rộng ra đến vô tận. Một bàn tay có thể làm được tất cả.

Ngày hôm nay Thiên lên lớp cũng chỉ giáo dục cho các đệ tử của mình về võ đức và làm rõ bản tâm mục đích tu hành của họ.

Thiên cho chúng 1 ngày để phân tích những điều hắn nói, ngày mai lại lên lớp đó mới là lúc hắn dậy cho chúng thứ thật sự thiết thực.

Và trong cái lúc mà mấy vạn học sinh đang mơ màng chìm đắm trong thế giới nội tâm cường đại của mình thì lớp học đã tan, Thiên cũng đã đi từ lâu.

Trong suốt thời gian 1 ngày hôm đó, hơn 2 vạn học sinh này dù là không có giảng sư quản lý nhưng họ vẫn như si như say ngồi đó, tâm tư họ vẫn chìm đắm trong những lời Thiên vừa nói, sự rung động của con tim vẫn yên lặng đập lên từng hồi.

Mặc kệ cho lá vàng rơi rơi trên đầu, mặc kệ cho tia nắng chói chang đang chiếu lên làn da, kệ cho gió thổi cỏ lay, họ vẫn ngồi đó...không biết đói khát, không biết mệt mỏi.

Nhưng mà trong khoảnh khắc này, tinh thần, chân nguyên của họ lại càng được mở rộng hơn, chậm rãi nhưng kéo dài suốt một ngày.

Đặc biệt là trong khoảng khắc này, không ngờ lực lượng linh hồn của họ lại chậm rãi hội tụ về viên giả đan tại huyệt quan nguyên, phù lực cũng thuận theo đó mà hội tụ về đây rồi nới ra từng đường nhỏ chảy ra khắp thân thể.

Viên giả đan này tựa như sống lại, nó mạnh lên, cố định hơn, huyền bí hơn và đặc biệt là vô cùng dễ khống chế, một viên đạo tâm to lớn vô biên vô bờ cũng vì thế mà cắm rễ nảy mầm trong đó.

Tiềm lực trong cơ thể tựa như bị cái gì đó chọc thủng bắt đầu tuôn trào ra. Thật không hiểu là nó từ đâu tới nhưng lại chân thật tựa như máu thịt.

100 tinh lực lượng,...là suốt 100 tinh lực lượng, cứ như vậy là trống rỗng xuất hiện trong cơ thể mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước.

Không sai, đây là do họ đã khai thông được huyệt quan nguyên này mà sinh ra tiềm lực mới, là món quà nhỏ của Thiên, cũng là viên gạch đầu tiên đặt nền xây móng cho một đời thông thiên vũ giả của họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui