Giới Thần

Trong một buổi sáng ngày hôm nay, Thiên vừa phải liên tục khắc luyện gần 4 tỉ phù văn, khi Kiếm Nguyên Sa suýt thành thiên bảo lại kéo xuống thiên kiếp.

Trong thiên kiếp trông có vẻ thật bình thường này nhưng lại ẩn chứa một loại cấm kỵ chi lực to lớn đáng sợ vô cùng và Thiên là người toàn bộ lãnh trọn.

Sau khi hoàn thành Kiếm Nguyên Sa thì bản thân hắn đã mang thương trong người nhưng cố nén lại, hắn gắng gượng trợ giúp đám đệ tử của mình hoàn thiện mở ra thức hải xong mới dám buông lỏng nhưng mà lúc này, quả thật là hắn đã không thể kìm được thương thế của mình nữa.

Phun ra một ngụm máu, Thiên cũng nhanh chân rời đi tìm một nơi chữa thương.

Nhưng hành động hi sinh này lại vừa vặn lọt vào thế giới tinh thần vừa mới mở của đám đệ tử.

"Tách..." một giọt nước mắt rơi xuống.

"Tách....tách....tách...."

Bên dưới một đám đệ tử sau khi thấy hắn trọng thương liền thần tình bất an, đáng tiếc trong khoảng khắc này pháp tắc dung hợp cho nên mỗi người họ đều không thể tự chủ thoát ra ngoài.

Nguyên một tòa quảng trường, bất kể dù nam hay nữ ai nấy cũng đều rơi lệ đầy mặt.

Đặc biệt là những nữ tính đệ tử, nước mắt của họ giống như suối tuôn róc rách, lã chã như mưa.

Trong thế giới tinh thần.

Nhan nhi ngồi đó cho hào quang cầu vòng nhập vào chân linh nhưng trong mắt thì nhắm lại đầy bi thương, tiếng khóc nhỏ vang lên chứa đầy một xúc cảm lo lắng.

Trong một thế giới của lửa.

Một đầu hỏa phượng xinh đẹp tuyệt mỹ đang tiếp nhận hỏa chi pháp tắc, trên cánh còn cháy rực một loại hỏa diễm đáng sợ.

"Tích...tích..." mắt phượng chậm rãi rơi 2 giọt nước mắt, những giọt nước mắt này khi vừa rơi xuống liền kết tinh thành một viên thủy tinh long lanh.

Thế gian mà nhìn thấy được vật này e rằng sẽ có một trận tranh nhau đầy huyết tinh chém giết, nhưng mà ở đây những giọt nước mắt như thủy tinh vẫn từng giọt..từng giọt rơi xuống.

Ở một nơi khác.

"Thiên ca....huynh đừng có mệnh hệ gì nha, muội sẽ không sống nổi đâu....Thiên ca..." tiếng khóc của Thượng Quan Hồng dấm dứt vang lên đầy một nỗi quan hoài.

Ở một nơi khác.

"Aiiii...thiên phạt cấm kỵ đâu có phải dễ chống đỡ như vậy, tiểu tử này e rằng phải trọng thương ít nhất cả tháng ah"

"Hắn hi sinh vì đệ tử lớn như vậy, đến cả bản thân mình cũng tổn hại...haiiii, Dược Thiên Phong ta cũng thật không sánh bằng"

"May mắn ngày hôm nay ta sáng suốt ah, thức hải....thật là quá mức kỳ diệu...dược chi pháp tắc, chờ ta nắm giữ được nó...hahahaha, dược đạo của ta sẽ tiến thêm một bước, thậm chí cả dược thiên sư cũng không phải không thể tiến cấp ah....hahahaha"

Trong một thế giới khác.

"Thức hải...thức hải....thật là tuyệt diệu không thể tả, quá xinh đẹp, quá mạnh mẽ hahahahaah.....ta thật không thể tin được trong cuộc đời ta lại có ngày mở ra được thứ kỳ diệu trong truyền thuyết này ah"

"Phù chi pháp tắc....nhập vào thân ta đi...hahahaha...sau ngày hôm nay, ta sẽ chính thức là đỉnh cấp phù tông sư, thậm chí cả phù thánh sư...ah,hahahahahaha....sướng chết ta...sướng chết ta..."

Ở một thế giới khác.

"Đây là...là thức hải thật sao, còn đây...là khí chi pháp tắc, là khí chi pháp tắc....tốt quá...tốt quá, hahahahaha....như vầy thì ta còn lo không tấn cấp lên khí thánh sư hay sao....wao....huuuuu...ah, ta cảm nhận được...ta cảm nhận được luyện khí chi đạo của ta đang thần kỳ tăng trưởng, tinh thần lực đình trệ bao nhiêu năm cũng đang tăng lên....ah.hahaahahahahaha"

Trong một thế giới khác.

"Thật sự là thức hải...là thức hải trong truyền thuyết. Bạch Vạn Kiếm ngươi truy tầm bao nhiêu năm, rèn luyện bao nhiêu năm, Thiên Kiếm Môn ta nghiên cứu bao nhiêu năm đều không tìm được manh mối vậy mà ngày hôm nay ta......ta lại nhận được nó một cách dễ dàng đến như vậy sao"

"Thật không thể tưởng nổi, còn gần 10 vạn học sinh ở đây nữa, mỗi người họ đều bằng cách này mà mở ra thức hải sao....thật là buồn cười cho vô số thiên tài Thiên Kiếm Môn ta, thật là đáng thương cho vô số thiên tài Thiên Phù Giới....đứng trước 10 vạn học sinh này, chúng có khác gì cặn bã....kể cả 10 tên đệ tử của ta nữa, chúng....haiii."

"Cũng may là ta có mặt tại đây, thật là may mắn cho ta vì ngày hôm nay đã bỏ đi kiêu ngạo tự thân, nếu không e rằng có hối hận chết ta ah....Hoàng Thanh Thiên, lần này ta thật sự cam phục ngươi, nửa đời làm môn chủ một môn nhưng thủ đoạn lại không bằng một vài ngày thể hiện của ngươi "

"Sau ngày hôm nay trở về, bản thể ta coi như cũng có một lối đi thông tới thiên lộ, Bá Tuyệt kiếm đạo của ta lại tiến triển ah....bao nhiêu năm rồi..."

Nói xong thanh niên phân thân Bạch Vạn Kiếm này giống như xúc động chập chùng, trong lòng lại nóng như lửa muốn thử cái gì đó.

"Uhm...không được, ta phải nhịn xuống không thể bế quan, chỉ sợ mấy ngày tới tên nhóc kia lại dậy cái gì đó hay ho thì sao, còn 34 chiêu quyền pháp kỳ diệu kia nữa...nhịn..."

..........

suốt quá trình mở thức hải sau đó củng cố và dung hợp pháp tắc kéo dài suốt 3 ngày 3 đêm này, thế giới bên ngoài cũng đang nhộn nhịp.

Thiên cơ tháp một ông lão quan sát tinh tú vận chuyển liền không nhịn được cảm thán.

"Thật là sự đời khó lường....9 vạn 9 ngàn tinh tú nổi lên vây quanh lấy một viên dị tinh tầm thường, dù là đế vương tinh cũng không sánh bằng, thật không thể tin được, dị sổ này sinh ra có thể nắm giữ cả 9 vạn 9 ngàn cự đại tinh tú số mệnh ngút trời nhưng bản thân lại ẩn mình không phát....haiiii, ngươi sẽ là họa hay là phúc của Thiên Phù Giới đây"

........

Thái Huyền Môn, nghị sự điện

"Chuyện thánh bảo xuất thế này, các vị trưởng lão thấy thế nào?"

Ngồi ở chủ vị là một vị lão giả bạc phát hồng nhan, nhìn thì không khác gì một thanh niên tuấn tú nhưng lại có mái tóc bạc trắng, bộ cẩm bào rộng và khí thế thượng vị giả trời sinh, hắn ngồi đó hệt như bá vương quan sát chúng sinh hèn mọn, ánh mắt nhìn xuống dưới tựa như nhìn một đám kiến cỏ.

Loại khí chất này không phải là đến từ sự kiêu ngạo hay tự phụ mà là đến từ trong cả huyết mạch, từ cử chỉ ánh mắt, đến từ một loại pháp tắc nào đó, loại uy áp đế vương này chỉ hời hợt phát tán đã đủ khiến bầy trưởng lão tu vi thông thiên bên dưới đều cúi mình run rẩy.

"Chưởng môn, ta thấy hẳn là không phải đâu. Thứ nhất kiếp vân ngày hôm đó chỉ hiện lên không quá 2 giờ sau đó tán đi, cũng không hề gây nên thiên phạt. Thứ 2: nếu là Thánh Sư xuất hiện tại Thiên Kiếm Môn thì ta lại càng không tin, đột phá từ tông sư đến thánh sư là khó khăn cỡ nào ta rõ hơn ai hết"

"Uhm, Kỷ trưởng lão nói không sai, dấu hiệu đột phá thánh sư là tuyệt đối không có nhưng có một điều có thể khẳng định, đó là một món bán thiên bảo đã ra đời và xuất xứ của nó...chắc chắn là tới từ Thiên Kiếm Môn"

Lúc này giọng Thái Huyền chưởng môn đầy uy nghiêm vang lên.

"Không sai, Bán Thiên Bảo ra đời tức là cũng sẽ xuất hiện một bán thánh sư....Thiên Kiếm Môn tiện nô này thật hỗn xược"

"Không sai, chưởng môn...Thiên Kiếm Môn này xuất hiện bảo vật như vậy ra đời mà không trình báo lên Thái Huyền Môn ta, thật là hỗn láo"

"Lũ tiện nô này đáng nhẽ còn được sống quá được nửa năm nhưng lại không biết trân trọng...là bọn chúng muốn chết"

"Chưởng môn, ta đề nghị phái ra 3 vị trưởng lão tới Thiên Kiếm Môn "tham hỏi", chờ tìm hiểu kỹ được sự việc hẵng tính, bán thánh sư này chúng ta không chiêu dụ được thì bắt sống, không bắt được thì giết chết, tuyệt không thể để lại"

"Không sai, cách này không những có thể giết gà dọa khỉ mà còn có thể răn đe loại tiện nô không biết điều đó, thậm chí nếu may còn có thêm một bán thánh sư cho môn phái"

Một vị trưởng lão khác âm lãnh xen vào.

"Hừ, ta thấy nhỏ nhoi chỉ là một Thiên Kiếm Môn cũng không cần phải phiền phức như vậy đi, một cước là có thể đạp bằng"

Người nói chính là một nam tử sát khí lành lạnh, khí chất độc ác. Đó chính là đệ thất trưởng lão Hắc Vũ được mệnh danh là "huyết sát tà thần"

"Uhm...Thiên Kiếm Môn nhỏ bé mà thôi, không cần thiết phải dùng tâm kế, ngược lại để xứ giả phái ta tự mình đến thăm cũng thật là quá được mặt cho chúng rồi"

"Chưởng môn ta có ý này, ta sẽ thảo một bản văn kiện trực tiếp yêu cầu Thiên Kiếm Môn giao nạp bán thiên bảo cùng với Bán Thánh Sư, nếu chúng không biết điều thì..." nói xong vị trường lão râu dài này âm độc đưa tay làm động tác chém xuống.

Vị trưởng lão râu dài này chính là đệ tam trưởng lão có tên Bạch Phát Tiên, bề ngoài tiên phong đạo cốt nhưng mưu mô quỷ quyệt âm độc tàn nhẫn có danh tiếng có thể hù chết một trung tầng môn phái.

"Uhm...không tệ, Bạch lão việc này giao cho ngươi"

"Nghe nói Thiên Kiếm Môn có một tòa tự nhiên kiếm trận vô cùng kỳ bí, các ngươi hành sự thận trọng"

Nói xong vị chưởng môn này đã biến mất từ lúc nào không biết, trước cặp mắt sợ hãi của mọi người hắn ta đã thần không hay quỷ không biết biến mất, mà âm thanh và luồng uy nghiêm đáng sợ đó vẫn vang vọng quanh quẩn ở đây hệt như một bóng ma.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui