Giới Thần

"Tuyết thiếu, bây giờ hẳn là tên khốn Hoàng Thanh Thiên đó đã đến chỗ Hạ đại sư...tên Hạ Chấn Đình này tính tình vô cùng khó ở mà gặp tên cuồng vọng kia..nhất định sẽ..."

"Đúng vậy....cái tên rắm thúi đó luôn ỷ mình 25 tuổi đã thành đại sư nên tính tình vô cùng đáng gét, lần này tên Hoàng Thanh Thiên đó nhất định sẽ gặp phiền phức" Huyền Cửu hùa theo

Vị Tuyết thiếu này hừ lạnh một tiếng nói.

"Hừ, chỉ là một Hạ Chấn Đình cỏn con cũng dám cướp con mồi của ta....hắn xứng sao.."

Giọng hắn nói ra mang theo một loại khí thế không xem ai ra gì.

"Không sai...không sai, tên Hạ Chấn Đình đó tuy không tệ nhưng vẫn chưa đủ tư cách cướp con mồi của thiếu gia...haha.."

..............

Tại một nơi khác.

Thiên chậm rãi nhếch một nụ cười hời hợt nhìn tên ngu ngốc trước mặt mình như một thằng hề.

Hắn ta ở đó tự cho mình là cao nhân, tự xem mình là cao cao tại thượng đến ánh mắt nhìn tới Thiên đều tựa như nhìn một hạ tiện dế nhũ, trên mặt là sát khí lạnh tanh đầy tức giận, khí thế tựa như quân lâm thiên hạ xem xuống chúng sinh.

"Tiện dân....ngươi có gan lặp lại lần nữa"

Giọng hắn quát lên đầy uy nghiêm

Hạ Chấn Đình hắn đường đường là một trung vị luyện khí huyền phẩm cấp đại sư, lại càng là thiên tài xếp thứ 3 trong số đệ tử của Miêu Hoành, từ lâu ở trong Thiên Kiếm Môn này hắn đã không khác gì một vị thiên tử địa vị cao ngút, người người gặp hắn đều một bộ khép nép chứ nào có kiểu quát tháo như vậy.


Với tu vi nhân cảnh đỉnh cùng với khí huyền sư trung kỳ đỉnh hắn chỉ còn thiếu một chút nữa là sẽ đạt đến thành tựu trước nay chưa từng có trong luyện khí giới, trở thành một vị đại trưởng lão thân phận cao không thể với tới.

Còn nhân loại này sao...công nhiên dám quát tháo với hắn...còn ngu xuẩn không biết hắn là ai hay sao...thật sự là muốn chết mà.

"Cẩu vật...trả lời ta..." lại một lần nữa Hạ Chấn Đình hắn quát lên, khí thế trên thân bộc lộ triệt để, uy thế như dời non lấp biển ập đến.

Thiên vẫn đứng đó, mặc kệ cho bao nhiêu bão táp cuốn tới đều bất động, miệng vẫn nở một nụ cười trào phúng...

"Khốn kiếp...ti tiện nhân loại...ngươi muốn...chết..."

Ngay lúc này Hạ Chấn Đình đã cuồng nộ hạ thế búng người tới, bàn tay hóa thành một đôi ưng trảo khí thế như xuyên kim liệt thạch phóng tới.

Trảo ý nhàn nhạt mà sắc bén như muốn xé rách hư không, trảo này mang theo sự cuồng bạo như gió lốc, đại ý như cuồng phong, tốc độ như chớp giật, một trảo vừa tới là muốn vồ lấy đầu đối thủ...nhất trảo tất sát, người trúng trảo này khó lòng toàn mạng.

Nhìn thấy một trảo ác nghiệt này vồ tới ánh mắt Thiên liền hiện lên một tia nộ giận. Tưởng ta là quả hồng mềm muốn bắt là bắt muốn giết là giết sao.

Chỉ một câu không hợp ý liền hạ sát thủ giết người, xem nhân mạng như cỏ rác, thật là tâm địa ác độc

Nhìn thấy móng vuốt lớn dần trước mắt, Thiên nhẹ trợn mắt, bàn tay phải khẽ vận lực liền vung một tay tát tới.

"R...í....t..." tức thì không khí bị nổ nát trước đại lực vỗ tới, tiếng gió rít vang lên.

Trảo chưởng tức thì liền đụng vào nhau.

"Rít..." ngay tức thì trảo ý của Hạ Chân Đình liền như bong bóng vỡ tan sau đó một luồng đại lực vỗ tới, Hạ Chấn Đình hắn ngay lập tức liền như một viên đạn pháo bị đánh bay, máu tươi nhiễm đỏ trường không vẽ thành một vệt hồng quang lao vút đi.


"Rầm....rầm...rầm....rầm..."không biết bao nhiêu gốc cây bị đụng gãy nát sau đó vệt huyết quang này tiếp tục phá vỡ mấy công trình nhà cửa nữa mới miễn cưỡng dừng lại trên một bức tường cách đó 200m, máu tươi lập tức nhuộm đỏ mặt đất và bức tường sau lưng.

Từ vị trí của Thiên có thể thấy rõ ràng một lỗ thủng được nhuộm bằng máu đỏ kéo thẳng một đường từ vị trí hắn đứng cho tới bức tường đó tựa như chứng minh cho sự kinh khủng của một tát vừa rồi.

Ở phía xa mấy người Huyền Tam và vị Tuyết thiếu gia vừa tới cũng vừa kịp nhìn thấy cảnh này.

"Hấp...." 3 người Huyền gia lập tức sợ hãi hấp một ngụm khí, ngay cả vị Tuyết thiếu cũng khá là bất ngờ ánh mắt nhìn vệt máu đỏ kéo dài suốt 200m khẽ nhíu lại.

"Tên Hạ Chấn Đình này tốt xấu cũng là một nhân cảnh đỉnh phong, tuy suốt ngày chỉ lo luyện khí tu vi chẳng bằng ai nhưng cũng không phải là loại người tầm thường có thể sánh được, đặc biệt là trên thân hắn còn có không ít bảo khí phòng ngự sao có thể chỉ một chiêu đã thảm bại thế này được"

Tuyết thiếu thầm nghĩ, ánh mắt hắn từ xa chậm rãi dời khỏi cũng máu trên đất nhìn tới phía đầu nguồn nơi Thiên đứng.

Khoảng cách này vẫn còn khoảng hơn 300m nhưng hắn có thể cảm thấy một sự áp lực từ phía thân ảnh đó, nhưng sau một phút suy tư ánh mắt hắn lại nhanh chóng chuyển thành rét lạnh.

"Bất kể thế nào....Hoàng Thanh Thiên, ngươi vẫn chỉ là một con mồi nhỏ của ta mà thôi...hừ"

Lúc này tại cách đó 30m, một trận bạo động phù lực chậm rãi tản đi, không khí tức thì giống như bị một tầng pháp tắc kỳ lạ sền sệt bao phủ.

Trong tầng pháp tắc này ẩn chứa một phần hỏa đạo, một phần kim đạo, một phần tinh thần lực và vô số những ý nghĩa trong luyện khí đạo, vô số đạo ý chí nhàn nhạt từ các loại tự nhiên phù văn.

Một tiếng cười lớn rùm trời vang lên.

"Hahahahahahaha....đã...quá đã, quá xinh đẹp....hahahahahaah....bao nhiêu năm luyện khí rốt cuộc cũng biết mình không sống uổng....ah, đây là..."


Ngay lúc này tinh thần lực lão phủ tới chỗ Hạ Chấn Đình, sau đó chậm rãi kéo dài tới chỗ Thiên.

Thiên đứng đó đưa mắt chậm rãi nhìn theo đợt khí đạo pháp tắc di chuyển tới sau đó phủ lấy mình.

Trong gian phòng đó ngay lập tức liền có dị động, Thiên có thể cảm giác được đạo tinh thần lực này vừa phủ tới Thiên liền bất chợt run lên.

"Ah...là hắn..." Miêu Hoành vừa biết được người tới là Thiên liền giống như đệ tử thấy sư phụ, tay chân luống cuống như thiếu nữ gặp tình quân.

Ngay lập tức, khí đạo lĩnh vực của lão liền cẩn thận tỏa ra, dịu ngoan tiến tới chỗ Thiên sau đó na di hắn đi chỗ khác.

Lúc này nhóm người Tuyết thiếu cũng đã đi tới nhưng mà ngay lúc đó Thiên lại biến mất ngay trước mặt họ giống như chưa từng xuất hiện.

"Hừ...tiện nhâm, ngươi trốn được nhất thời không trốn được cả đời, con mồi của ta...đã bị ta nhắm trúng, xưa nay không vật gì thoát được"

......

Lúc này tại một gian phòng xa hoa mà bừa bộn đến ngộp thở

Thiên chậm rãi cảm thán một cái.

"Haiii....lĩnh vực chân chính quả thật là tốt ah"

Không sai, lĩnh vực thật sự là có thể phủ rộng rất xa tới hàng trăm mét thậm chí cả vạn dặm, có thể dung nhập vào trời đất, ảnh hưởng tới pháp tắc trời đất, có thể nói tuy không thông thiên triệt địa nhưng cũng gần đến mức không gì không làm được.

Không có giống như Vô Sắc Lĩnh Vực của Thiên, bây giờ tuy là đã có được một "luyện quỷ kiếm vực" mạnh mẽ đáng sợ nhưng phạm vi lại chỉ có vẻn vẹn 5m bán kính.

Đó là còn có được Vô Sắc Lĩnh Vực giống như một cái màng ngăn cách lĩnh vực với pháp tắc ngoại giới không cho thiên đạo phát hiện, tựa như một cái bong bóng nước.


Bên trong cái bong bóng này là cả hàng vạn dặm không gian lĩnh vực các loại nhưng bên ngoài lại chỉ có 5m bán kính lấn chiếm ra không gian thiên địa, không thể ảnh hưởng thiên địa, không thể điều động sức mạnh tự nhiên.

Về bản chất, Vô Sắc Lĩnh Vực này là một lĩnh vực tuyệt đối thuộc về Thiên, ngay cả thiên đạo cũng không ảnh hưởng tới được, nó và toàn bộ Thiên Phù Giới này giống như nước sông không phạm nước giếng, tuyệt đối độc lập cách biệt nhau.

Nhờ có nó, bản thân Thiên cũng có thể sở hữu tiềm lực và lực lượng thân thể vượt hạn vô số lần so với thiên đạo cho phép, tu vi và số mệnh của hắn cũng do vậy mà ngay cả thiên đạo cũn không thể phán định khóa chặt.

Bất chợt luồng suy nghĩ của hắn bị một luồng hắc khí khó ngửi cắt đứt.

"Đại...ah, ngươi...là tới đây có việc gì, cần ta giúp không"

Đi học mấy ngày Miêu Hoành đã bất giác sinh ra một sự tôn sùng với vị đại sư Hoàng Thanh Thiên này, đặc biệt là từ ngày hôm qua khi nhận được "thức hải" và dung nhập vào khí chi pháp tắc khiến tu vi và trình độ luyện khí đều tăng mạnh lại càng khiến tâm tư lão giống như thần phục với Thiên.

Cái từ "đại sư" là đã trở thành danh từ đầy sự thần thánh trong tim lão.

Cho dù là có dấu mặt đi học nhưng mà lão biết điều đó không thể dấu được Thiên. Nhưng mà thân phận và lão cách biệt quá lớn trước mặt xưng hô vẫn quá là ngượng đi.

"Miêu Hoành, ta muốn tập luyện khí"

Thiên vào thẳng vấn đề, hắn cũng không ngồi xuống mà chậm rãi ngắm nghía gian phòng này.

Cái gian phòng này cũng không thể nói là nhà nói đúng hơn phải gọi là phòng luyện khí, tại các giá đỡ đều là các phôi vũ khí, bảo giáp hay các loại tài liệu luyện khí.

Khắp nơi đều là lộm nhộm lồm cồm đủ thứ.

"Đại...đại sư, ngài sao..sao lại muốn học luyện khí"

"Uhm...ta muốn luyện chút đồ, các công đoạn khác ta đã học xong giờ chỉ thiếu quá trình "luyện linh" và "khắc phù", ngươi dậy ta đi.."

"Ah...không..không, sao ta dám dậy ngài, luyện khí chỉ là việc nhỏ, đại sư ngài theo ta..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận