Trong đêm tối sâu lắng, trăng sao vờn quanh.
Đêm trăng tối nay, thật là một khoảnh khắc yên tĩnh khiến người ta khó lòng liên tưởng đến những tục thế phàm trần bên ngoài kia.
Có lẽ thế giới vẫn luôn yên lặng như vậy không thay đổi, các sinh linh thế gian vẫn lấp lánh như ánh sao trời kia, chỉ là nhân sinh tươi đẹp lại chỉ ngắn có 12 giờ ban đêm mà thôi.
Thật là đáng tiếc, nhân sinh hoa nào đẹp cũng sớm tàn...cảnh vui mau tàn, ngày buồn lại vô tận
"Haiiiiii...." Thiên nhẹ thở dài.
Bất chợt lúc này hắn lại nhớ lại quãng thời gian ở địa cầu, nhớ Trương Ngọc Diễm cao quý.
Nhớ Dương Xuân Mai yêu trong lặng thầm.
Nhớ Hà Thu, xinh đẹp khả ái
Nhớ Nguyệt, hắn nhớ Độc Cô Thanh Tuyền yêu nhút nhát, hắn nhớ Bạch Hân Nhiên mềm mại yêu say đắm.
Mỹ nhân, trong đời hắn vẫn yêu hắn say đắm, vẫn một lòng một dạ muốn ở bên hắn và đặc biệt...
Mỗi người họ đều muốn một cuộc sống yên bình...thật yên bình ở bên hắn....
Cũng giống như bầu trời đêm ngày hôm nay, chính là sự yên bình đó...thật ra ta cũng rất mong muốn.
"Thật sự thời khắc yên bình....lại ngắn ngủi tới như vậy hay sao"
Thiên nhẹ than.
Một câu nói khẽ của hắn vô tình đã làm 2 cô nương trong ngực tỉnh dậy.
Cửu Lý Minh Phượng nhẹ xiết lấy vòng tay, nắm tay nhỏ bấu chặt vào áo hắn, mặt vẫn không dám ngước lên, miệng chỉ dám thì thầm..
"Huynh sao lại nói vậy.....ngắn ngủi có gì không tốt, thứ gì càng ít thì càng quý, càng hiếm sẽ lại càng đáng giá....không phải sao?"
Cửu Lý Minh Phượng nàng nói, cũng không biết là trả lời cho câu hỏi của Thiên hay là trả lời cho suy nghĩ cho chính mình.
"Uhm...cũng không sai, càng ít thì ta lại càng phải trân trọng....trường tồn vĩnh cửu...cũng không phải lúc nào cũng tốt"
"Đúng vậy...trân trọng, ta thời thời khắc khắc đều sẽ trân trọng nó và đặc biệt là đêm hôm nay....cả đời ta, e rằng cũng không thể quên được" Cửu Lý Minh Phượng e thẹn nói
Ôm được người con trai đó vào lòng nàng mới hiểu, trước giờ nàng thầm lặng đơn phương yêu hắn, nàng nhớ nhung, nàng để ý, nàng quan tâm....tình yêu đó chỉ trong vài tháng đã trưởng thành quá nhanh trong tim nàng.
Cảm nhận lấy hơi thở đậm mùi nam nhân và hơi tức tự nhiên thoải mái trên người hắn, nàng thật sự mê luyến quá....một chút cảm giác xa rời cũng không muốn.
Cho nên....nàng trân trọng.
Nàng vô cùng trân trọng khoảnh khắc quý giá này, đối với nàng đây là thời khắc mà nàng trân trọng nhất trong đời.
Có lẽ phụ nữ thế gian này đều khờ dại như vậy.
Một chữ "tình" bỏ tận giang sơn
Một chữ "luyến" bất chấp ngàn năm chờ đợi
Nhưng một chữ "hận" lại có thể hóa ma quỷ
Phụ nữ lúc nào cũng khờ như vậy đấy, sống dành tất cả chết trút tất cả...tất cả cho 1 nam nhân mình yêu và rồi...họ sẽ bất chấp hết mọi hi sinh vì hắn.
"Phải rồi...ta còn chưa biết tên nàng..." Thiên nhẹ hỏi cô nương áo đỏ đang ôm chặt lấy ngực trái của mình, một mảng áo bên đó còn vì thế mà ướt đẫm.
"Ta...ta là Cửu Lý Minh Phượng.."
"Uhm...sao nàng lại xuất hiện ở đây"
"Ta...là nghe thấy âm thanh ngươi phát ra cho nên..." nói câu này Cửu Lý Minh Phượng lại càng ngượng ngùng dúi cái mặt vô áo Thiên.
Dù sao thì tuổi nàng mặc dù không nhỏ nhưng đặc thù chủng tộc mà thôi, nếu theo tuổi định của tộc nàng thì vẫn chỉ là 1 tiểu cô nương chưa đủ 18.
Nhưng dù sao thì mấy trăm năm qua nàng vẫn chưa từng yêu một ai lại càng không có bất kỳ nam nhân nào chạm vào, trong tộc mặc dù người yêu thương mê luyến nàng có thể xếp chật cả 1 thành nhưng mà nàng thật sự vẫn vô cùng ngây thơ trong tình yêu.
Tự nhiên ngày hôm nay nàng lại không hiểu vì sao cứ như vậy liền nhào vô lòng 1 nam nhân, thậm chí còn xấu hổ không muốn buông hắn ra, ngại....sao nàng không ngại chứ...ngượng chết đi được.
"Haiiii....xúc động một chút, thổi một bài sáo mà thôi lại khiến 2 nữ nhân như hoa như ngọc lao vào trong ngực....nếu sau này ta mà thổi sáo ở chỗ khác thì phải làm sao....không lẽ sẽ bị một đám mỹ nữ giày xéo hay sao..." Thiên rất đáng ghét nhẹ giọng cảm thán.
Cửu Lý Minh Phượng đỏ mặt đến nỗi 2 lỗ tai cũng đỏ chót.
"Ai...ai nói ta đẹp...chàng còn chưa nhìn thấy mặt ta mà"
"Hừm...đẹp xấu cũng không phải chỉ nằm ở trên khuôn mặt...nhưng mà điều đó quan trọng sao?" Thiên nhẹ cười hỏi lại
"Sao lại không...nếu chàng không nghĩ ta đẹp, vậy chàng có ôm ta như vậy không?"
"Ta không biết nữa, ta ôm nàng là vì nàng ôm ta quá chặt thôi, 2 bên đều bị chiếm mất, tay ta biết để chỗ nào, áo thì lại bị nước mũi của nàng chùi ướt...."
Trong ngực Thiên, Cửu Lý Minh Phượng nhẹ bĩu môi hờn dỗi khiến cho miệng nhỏ hiện lên 1 đường cong khả ái vô cùng.
"Chàng còn chối....chàng xem, không phải cô nương bên cạnh chàng cũng vậy đó sao....chàng ôm người ta ngọt ngào muốn chết"
"Nhan nhi sao?, nàng ấy là bạn ta....nàng ấy chắc khóc mệt rồi"
"Bạn...có chắc chỉ là bạn không thôi sao?" Cửu Lý Minh Phượng vẫn hơi cúi đầu, thân hình làm một động tác nữ tính vô cùng mềm mại, nói một chữ bạn này nàng có vẻ khó chịu.
"Phải rồi...nàng sao không cho ta xem mặt đi...chí ít, ta còn biết nữ nhân mà ta sắp "chịu trách nhiệm" là ai chứ"
"Chàng...ai bắt chàng chịu trách nhiệm....ta nói rồi, ta rất xấu...xấu vô cùng xấu....chàng thấy mặt ta xong nhất định sẽ đuổi ta đi"
"Nàng không cần thử ta....hơi thở của nàng ta biết rõ, cô nương váy đỏ đến xem ta nghe giảng nổi bật như vậy...sao có thể không biết mặt đây"
Cửu Lý Minh Phượng hờn dỗi xen lẫn mất mát nhẹ ngẩng đầu, nét e lệ nhu nhược và hơi chán chường thể hiện ra khiến người thương tâm.
Đầu nàng nhẹ ngẩng lên để lộ ra một chân diện mạo óng ánh như phỉ thúy, nó nhẹ nhàng lọt vào mắt Thiên giống như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp không cách gì tưởng tượng.
Không hiểu sao, hắn bỏ qua hoàn toàn những cái mụn đỏ và làn da sần sùi đỏ tía đỏ để quan sát một cái đẹp tổng thể của nàng.
Mắt phượng như tô, môi trái tim chúm chím như họa, khuôn mặt hạnh đào khả ái như tranh, mũi quỳnh tị cao thon đẹp như cổ tích.
Nét thùy mị như nước, ôn nhu mà nóng bỏng, khí chất thánh khiết mà rung động nhân sinh.
Đẹp....chỉ một chữ.
Không bút mực nào tả xiết.
Không văn chương nào tả xiết.
Không họa tiết nào tả xiết.
Đẹp một cách khiến nhân tâm như mê đảo, thiên địa lu mờ, trời đất chao nghiêng, vạn vật mất đi sắc thái.
"Đẹp.....thật sự là đẹp" Thiên phát ra một câu từ tận đáy lòng
"Chàng...chàng nói xạo" Cửu Lý Minh Phượng mới đầu còn hơi bất ngờ, ánh mắt lóe lên một tia vui vẻ nhưng ngay sau đó liền chuyển thành chán chường.
Nàng hờn dỗi và mất mát nhẹ cúi đầu, nét nữ tính lộ ra khiến Thiên nhìn theo không chớp mắt.
"Hoàng Thanh Thiên ta....xưa nay chưa từng nói dối, tại vì.....không có việc gì cũng không có ai đủ tư cách để ta phải bận tâm cho việc nói dối này"
Giọng Thiên hào hùng bộc phát ra hơi thở như thần như thánh như sơn như biển...như mê loạn con tim người nghe.
Khí chất trên thân hắn bất chợt bị 1 câu nói này làm cho cao lớn lên, thế gian này giống như bị 1 chân hắn đạp dưới đất, thiên địa khó lay chuyển.
Loại khí chất này phát ra không sợ trời đất, không sợ pháp tắc không sợ bất kỳ ai....thử hỏi, hắn còn phải sợ hãi đi nói 1 lời nói dối hay sao.
Cửu Lý Minh Phượng mắt đẹp nhìn hình ảnh nam nhân đó dần hiển lộ ra nét hấp dẫn đến cực điểm này, con tim nàng lại một lần nữa bị hắn chinh phục.
"Chàng....chàng nói thật sao?"
Thiên hơi nhíu chân lông mày, ánh mắt vừa kiên định hung dữ lại vừa ấm áp nhìn thật sâu vào đôi mắt nàng.
"Nhớ cho ta....nếu còn muốn làm bằng hữu của ta...sau này cấm không được hỏi những câu như vậy nữa"
"Chàng...chàng là đang dậy ta đó sao....ta còn chưa phải cái gì của chàng đâu ah"
"Ta không lên mặt dậy dỗ nàng...nhưng không có nghĩa là nàng không phải là gì của ta...nàng...là bạn ta"
Thiên nhấn mạnh từng chữ, trước khuôn mặt dễ thương, thái độ ỷ ôi hờn dỗi đó Thiên nhấn mạnh 1 câu này tựa như khẳng định một chủ quyền nào đó.
"Nam nhân mạnh mẽ, dù trước mỹ nữ cũng không nhu nhược, cao thiên sập xuống không chớp mắt,...đó, đó không phải là mẫu hình nam nhân trong lòng ta đó sao..." trong trái tim rung động của nàng, một loại ý nghĩ liền sinh ra.
"Thật sao..."
"Uhm...đương nhiên, nàng đừng xem thường mình như vậy chứ, nàng đẹp...thật sự đẹp, cả bên ngoài lẫn bên trong"
"Ý chàng là sao, đẹp bên trong...không lẽ chàng vừa gặp ta mấy lần liền biết ta là loại con gái tốt hay xấu sao...chàng quên là ta còn đang nằm trong vòng tay của chàng sao...trong khi đó ta và chàng thậm chí...chưa 1 lần nói chuyện,...nếu chàng nói ta là loại con gái mất nết kia...."
"Hihi...." Thiên cười tươi lộ ra nét mặt như quan ngọc lại phong trần thoát tục.
"Chàng..cười cái gì...không lẽ ta nói sai"
Trong tộc của nàng, nam nhân chính là một loại động vật bẩn thỉu và đê tiện nhất trên thế gian đặc biệt là giống đực thuộc long tộc và nam nhân nhân loại.
Trong 2 loại người này chính là những thành phần bị "ném trứng thối" vô cùng thậm tệ trong tộc, thậm chí đến cả gia quy, tộc quy cũng có 1 điều lệ cấm qua lại với những nam nhân loại này.
Do đó, nàng từ bé đã mưa dầm thấm đất, tâm đề phòng với miệng lưỡi nam nhân là vô cùng cao.
Thiên mặc dù là người nàng vô cùng ngưỡng mộ nhưng vẫn chưa đủ để phá bỏ rào cản đề phòng này của nàng.
Đừng nhìn nàng có vẻ dễ nói chuyện, thật ra là đối với Thiên...người con trai sớm đã cướp đi trái tim nàng, nàng mới nhẹ giọng như vậy, còn nếu là kẻ khác thì e rằng....
"Đừng nghi ngờ ta....ta ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể nàng, mùi thơm này...đã chứng minh cho rất nhiều thứ, kể cả khí số vận mệnh của nàng...ta không thấy nhiều nhưng cũng đủ để phán định được thứ ta cần"
Thiên nhẹ quàng tay qua vòng eo mềm mại của Nhan nhi bế nàng đặt lên đùi để cho nàng một tư thế ngủ thật thoải mái.
Nhìn người con gái xinh đẹp tuyệt mỹ mà nhu nhược như nước dù ngủ say xưa vẫn không chịu buông tay khỏi áo, Thiên nhẹ vén lọn tóc đang bám lên môi đỏ mọng dịu dàng kéo tay nàng ra khỏi áo.
"Nàng đừng xem ta là loại nam nhân khác trong thế giới trước đây mà nàng vẫn biết....ta không phải loại nam nhân chỉ biết nhất mực chung tình, nhưng tuyệt không phải loại người bừa bãi, trong lòng ta....tình yêu vẫn là thứ tình cảm thiêng liêng nhất"