Giới Thần

"Nàng đừng xem ta là loại nam nhân khác trong thế giới trước đây mà nàng vẫn biết....tuy ta không phải loại nam nhân chỉ biết nhất mực chung tình, nhưng tuyệt không phải loại người bừa bãi, trong lòng ta....tình yêu vẫn là thứ tình cảm thiêng liêng nhất"

Thiên nói một câu này nhưng càng về sau giọng hắn lại càng nhỏ đi, sau cùng còn hiện lên một chút xót xa.

Trái tim hắn...lại một lần nữa lặng lẽ nhói đau.

Khí tức trầm tịch cô mịch mà hắn phát ra ngay lập tức liền khiến hắn như già đi, như mệt mỏi như sắp ngã gục.

Thấy nét buồn lại hiện lên trên khuôn mặt nam nhân đó, trái tim Cửu Lý Minh Phượng cũng thoáng nhói đau, trong vô thức không biết nàng lấy ở đâu ra lòng can đảm bắt đầu thò đôi tay nhỏ qua eo hắn nhẹ xiết chặt.

"Xin lỗi....đừng giận ta..." giọng nàng hơi run run, mắt thoáng ướt át.

"Uhm...Phượng nhi, ta gọi nàng như vậy được không?"

"Uhm...nếu ta là bạn chàng, chàng gọi ta thế nào cũng được" Cửu Lý Minh Phượng mềm mại cười một cái.

Nụ cười này vừa chớm nở...lập tức nhật nguyệt liền vô quang, thiên địa tĩnh lặng nghiêng mình.

Thiên nhẹ nhàng dõi theo nụ cười đó không chớp mắt.

"Nàng thật là đẹp..."

"Thật sao?" lần này Cửu Lý Minh Phượng tin 1 câu khen này của hắn, tại vì sâu trong đáy mắt hắn...là một sự rung động vô cùng trong suốt.

Nghe một câu khen này của hắn, tim nàng lại rung lên, trong tâm rạo rực vui sướng, nụ cười trên môi lại càng rạng rỡ hơn.

"Uhm...nhưng mà làn da của ta...ta...thật sự rất xấu, không có đẹp như chàng nghĩ đâu"

"Nàng biết không?, ta yêu thích những thứ vĩnh hằng trong trời đất, ví như nàng vậy..."

"Nhan sắc đẹp thì cũng sẽ có ngày tàn phai, nhưng nhân phẩm đẹp lại là trường tồn, khí chất dễ thương lại là vĩnh viễn"

"Son phấn nhất thời cũng có lúc xóa đi, bản chất là vĩnh tồn"

"Tình yêu cũng vậy, chữ tình đẹp nhất....nhưng vẫn không bền bằng chữ "nghĩa"


"Phượng nhi, tóm lại...lời nói lúc nào cũng không đáng giá bằng hành động, bạn hữu tốt xấu, nhân tình keo sơn....chỉ có thời điểm khó khăn kéo đến mới thấy rõ được lòng người"

"Đúng vậy...chàng nói không sai...ta thật sự cũng quá tin người ngoài, ta có mắt, có tai....sao không tự mình đi cảm nhận 1 người chứ"

Tựa như hiểu ra được điều gì, tâm lý căng cứng của nàng cứ như vậy liền được tháo mở, một nụ cười mỉm chúm chím lại nở trên môi.

"Thiên ca...ta gọi chàng như vậy được không?"

"Uhm..."

"Loại âm thanh mà chàng thổi ra đó...gọi là Sáo sao?"

"Uhm...là sáo trúc" Thiên lấy ra ống sáo trúc xanh biếc ra nhẹ đưa cho nàng xem.

"Sáo trúc sao....thật là hay, chàng là học được nó từ đâu vậy"

Thiên nhẹ trầm ngâm một chút rồi nói.

"Là từ 1 người con gái...một người con gái thuộc về ta.."

Vừa nghe thấy vậy, đôi môi Cửu Lý Minh Phượng lập tức bĩu ra, đôi má phính phồng ra, đôi mắt có chút buồn.

"Vậy ta hỏi chàng..."giọng nàng lạnh hẳn đi.

"Trong đời chàng...đã từng có bao nhiêu người phụ nữ"



Hỏi xong, nàng rất không tình nguyện nghe câu trả lời, ánh mắt thoáng buồn.

"Phụ nữ bên cạnh ta....nhiều không đếm xuể"

"Chàng..." Cửu Lý Minh Phượng lập tức buông tay ra khỏi eo hắn.


"Người bị ta từ chối cũng đếm không hết...."

"Hừ...chàng nói..." Cửu Lý Minh Phượng đang định nói Thiên nói xạo, nhưng mà nhớ lại câu nói vừa nãy của hắn nên vội rút lại.

"Hiện giờ...ta vẫn có không dưới 10 người đang ngày nhớ đêm mong chờ ta trở về"

"Hừ..hừ.." Cửu Lý Minh Phượng có vẻ không tin

"Cuối cùng....bây giờ, tạm thời ta vẫn chưa có một ai"

"Thân ta một mình độc hành, một bóng hồng bên cạnh cũng không có"

Nghe được câu này, sắc mặt Cửu Lý Minh Phượng lập tức dãn ra, nụ cười khả ái như hoa lại nở.

"Vậy ta lại hỏi chàng,...nếu..nếu sau này lại có một người con gái đẹp khác chủ động nhào vào lòng chàng....chàng sẽ làm sao"

"Cái này sao...còn tùy hứng"

"Chàng...ba hoa, ta biết nam nhân các chàng là như vậy mà...không bao giờ biết đủ"

"Nè....sao lại không biết đủ, ta chưa có ai bên cạnh, tự nhiên lại có mỹ nữ trao thân....ta phải làm sao ah, vứt nàng ấy đi rồi nghe tiếng khóc nức nở của nàng hay là an ủi nàng"

"Ta....ý ta nói là...là lúc đó chàng...ta ví dụ như...như..." Cửu Lý Minh Phượng ấp úng không dám nói tiếp.

"Giả dụ như lúc đó ta đã có nàng rồi phải không...hoặc là Nhan nhi, hoặc là cả 2 nàng...phải không"

Cửu Lý Minh Phượng đỏ hồng đôi má giận dỗi nói.

"Uhm...ví dụ như vậy đi, thì chàng làm sao?"

"Nàng đặt một câu hỏi thật quá ấu trĩ...hi.." Thiên cười


"Chàng...ấu trĩ là sao..."

"Ấu trĩ, nàng còn không hiểu sao, ta nếu đã có bên mình 2 tuyệt thế giai nhân như nàng và Nhan nhi thì những nữ nhân tầm thường khác liệu có lọt nổi vào mắt ta không?"

Cửu Lý Minh Phượng lập tức trầm ngâm, nét mặt chất phát tỏa ra ánh sáng phản chiếu với ánh trăng xinh đẹp tới mức độ lung linh.

"Với lại thế gian này....làm gì còn những thiếu nữ khờ dại như nàng nữa....vì 1 bài sáo mà trao thân cho người ta"

"Chàng....ai trao thân cho chàng...hừ...hừ"

Thiên thích thú sủng nịnh đưa tay nắm lấy đôi tay nàng quàng lại vô eo mình. Cửu Lý Minh Phượng bĩu môi hờn dỗi nhưng lại không hề từ chối tiếp tục ôm hắn.

"Phụ nữ Thiên Phù Giới này đúng là mệnh rất khổ, nhưng mà lòng người khó đoán...thế gian thật sự có mấy người tốt lại càng có mấy người chân tâm thật tình yêu ta...một kẻ không quyền thế, không thực lực, không địa vị"

"Hứ...ai chân tâm yêu chàng...sao chàng tự tin quá vậy" Cửu Lý Minh Phượng miệng thì cãi nhưng cái đầu nhỏ lại vô thức dúi mặt vào ngực hắn che đi xấu hổ.

"Ờ....không yêu ta, vậy thì buông tay ra đi....lợi dụng ta lâu như vậy ah..."

Nhưng Cửu Lý Minh Phượng dường như không nghe, mặc kệ Thiên nói gì cũng nhất quyết không buông tay.

"Chàng muốn ta buông tay để ôm mỹ nữ Nhan nhi của chàng sao....đâu có dễ như vậy" nàng khẩu thị tâm phi nói.

"Ta cảnh cáo chàng...phía bên này từ bây giờ sẽ là của ta...không ai được đụng tới"

"Hít....cái gì là của nàng...ngực bên phải và cánh tay phải của ta chỉ là bị nàng chùi ít nước mũi liền đổi chủ thành của nàng...sao nàng khôn quá vậy"

"Ta không cần biết,...sau này mà có nữ nhân nào dám đụng tới chỗ này....ta sẽ giết chàng và ả ta"

"Ây....hung dữ quá nha"

"Chưa đủ hung dữ đâu...." Cửu Lý Minh Phượng khẳng định.

Thiên nhẹ nhăn mặt cười gượng nhưng mà trong lúc hắn hơi lỡ dễnh này, vai hắn lập tức đã bị người ta tập kích.

Cửu Lý Minh Phượng rất biết lựa thời cơ, miệng nàng vừa cười đó nhưng cứ như vậy liền nhe ra ngọc nha hướng thẳng tới vai hắn rồi hung hăng cắn xuống....

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhh.....mỹ nữ tha mạng...." Thiên tru lên một tiếng làm chim chóc khắp rừng đều bị gọi thức, cả Nhan nhi bên cạnh cũng không ngoại lệ.

Cửu Lý Minh Phượng buông ra miệng nhỏ, thái độ vừa hung dữ vừa mềm mại nữ tính nhìn hắn.


"Hơ....đau không..."

"Sao không đau....nàng bị chó dại cắn hay sao vậy...sao tự nhiên tốt đẹp đó liền há miệng cắn người là sao?"

"Hi...đau là được rồi,...nhớ đó, chỗ chàng bị ta cắn, chính là của ta...đây là đánh dấu"

"Ta mà biết trước như vậy thì....thì..."

"Thì cái gì?"

"Hì..hì...thà để đám nước mũi đánh dấu còn hơn, ngậm miệng lại là bình an rồi"

"Ta cứ tưởng đánh 2 tên Thái Huyền Môn kia xong thì kiếp nạn đầu tiên của ta sẽ là chúng chứ...ai ngờ lại là nàng, bị một nhát cắn đánh bại....haiiii"

Cửu Lý Minh Phượng cười nghịch ngợm.

"Thiên ca..." lúc này Nhan nhi tỉnh lại mới gọi hắn.

Thiên rất tự nhiên đưa tay liền vuốt vuốt khuôn mặt nàng, chùi đi mấy vệt nước mắt khô trên khóe mắt, và mấy vết nhá nhem trên khuôn mặt khiến nàng rất vui vẻ hưởng thụ.

Nhìn hành động của hắn, Cửu Lý Minh Phượng lại bĩu môi có chút ganh tị "hừ...còn nói là bạn, bạn mà coi ngươi như vậy đó..."

"Ngủ dậy ah...."

"Uhm..." Nhan nhi nhẹ nhích người một chút cái đầu gác lên tay hắn cả người liền nhích sát lại, động tác thân mật này vô cùng tự nhiên, nét xinh đẹp khả mị mà thanh khiết toát ra khiến người nhìn đều say mê.

"Nàng đó nha....ta buồn, ta mới là người cần được an ủi quan tâm, vậy mà nàng xem đó...cuối cùng là ta thương tâm muốn chết còn phải an ủi lại nàng"

"Nàng tới không chăm sóc ta thì thôi, cứ như vậy là khóc cho đã sau đó chùi nước mũi lên áo ta rồi bây giờ thì...như vậy đó, chịu nổi không?"

Nhan nhi nhẹ che miệng cười, cái đầu nhỏ ngật ngật khả ái vô cùng.

Giọng nàng mềm mại thanh thúy vang lên.

"Cho nên sau này chàng không được buồn nữa....nghe rõ chưa"

"Dạ...thưa tiểu thư, ta thề sau này mà buồn cũng không để nàng an ủi ta đâu"

"Hứ...có bổn cô nương ở đây, chàng muốn chạy cũng đâu có dễ, ta cảnh cáo chàng...lần sau có chuyện thì phải tìm tới ta...bổn cô nương giúp chàng giải quyết, không được trốn đi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận