Âm dương sinh tử định thân phù này không hề chứa loại pháp tắc phù hệ nào trong thiên đạo mà thứ nó chưởng khống còn đáng sợ hơn nhiều.
Tại vì thứ năng lượng mà nó dẫn động là 2 loại khí cực âm, cực dương trong trời đất, là một loại năng lượng vô cùng khủng bố, vô cùng cao cấp, thậm chí cao cấp hơn vô số lần so với 9 hệ phù lực ngoài môi trường.
Chỉ có điều, cũng vì sự đáng sợ của nó cho nên nhân loại gần như không có cách nào chưởng khống.
Như Lã Mông đệ nhất thiên tài Chiến Thần Đà này cũng chỉ hơi chút chưởng khống được năng lực đơn giản nhất của nó là "định thân" mà thôi, còn nếu muốn thật sự định sinh tử của kẻ khác thì hắn một chút khả năng nắm giữ cũng không có, hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn.
Phù này có cái tên "sinh tử" đính kèm cũng là một ý nghĩa khác, tại vì nó thật sự có thể tuyệt đối chưởng khống sinh tử một người.
Phù này tỏa định không phải khí tức, không phải năng lượng dao động, lại càng không phải huyết mạch, hay thần thông mà thứ nó tỏa định chính là...sinh mệnh.
Bỏ qua tất cả mọi rào chắn không gian, thời gian, pháp tắc, thậm chí cả thiên đạo.
Nó chỉ nhắm vào sinh mệnh của đối thủ mà thi chú.
Sinh mệnh tại Thiên Phù Giới này không có sinh vật gì không có, nó là đại diện cho ý nghĩa sinh tồn của vật đó cho nên chỉ cần là vật chất có mặt trên đời này đều sẽ có ít hay nhiều sinh mệnh.
Hiển nhiên là đám kiếm quân của Thấu Thiên Kính cũng là sinh mệnh tại vì kính ảnh này là sao chép thiên mệnh của người khác cho mình dùng, lấy "ý" và "thế" ngưng thành "phách" đó lại càng là một sinh mệnh.
Do đó phù này vừa ra liền tức thì tỏa định được chúng, đó là điều tất nhiên.
Phù này tại trong Chiến Thần Đà chính là một trong 3 loại trấn Đà chi bảo, uy lực tuyệt cường, không gì sánh bằng.
Âm dương phù này chính là truyền thừa từ đời khai tông lập phái lưu truyền đến nay, phù này một âm một dương gồm có một bộ chủ phù, một bộ thứ phù và phân phù.
Chủ phù sẽ truyền thừa duy nhất cho vị Đà chủ thiên phú mạnh nhất, nhận được chủ phù vị đà chủ đó liền có được sức mạnh thông thiên triệt địa đồng thời còn có thể toàn diện khống chế Chiến Thần Đà.
Thứ phù sẽ được truyền cho 1 vị nữ tính duy nhất là Đà Chủ phu nhân, cũng từ đó người phụ nữ này sẽ luyện một bộ nghịch lưu Chiến Ngọc Quyết chí âm chí cực, toàn lực bổ trợ cung dưỡng cho chủ phù. Nguyên âm tích tụ đến cực điểm mới được kết hợp với Đà chủ để truyền thừa lại siêu cấp thiên phú cho đời sau.
Lúc đó, người phụ nữ này gần giống như 1 cái máy bị sử dụng hết, sau khi sinh con, người đó sẽ bị rút sạch tinh lực thậm chí cả linh hồn trút hết cho con.
Chủ phù là duy nhất nhưng thứ phù lại không hạn chế.
]
Vì lẽ đó, mỗi đời Đà chủ đều thường có rất nhiều những người vợ xấu số như vậy.
Phân phù thì khác biệt hoàn toàn. Phân phù là một dạng bản thiếu của Âm Dương Sinh Tử Phù, mỗi người trong Chiến Thần Đà đều sẽ phải dung nhập và tu luyện, phân phù này uy lực vô cùng cao, dễ khống chế và tăng mạnh tốc độ tu luyện lẫn thể chất, chỉ có điều sinh tử lại hoàn toàn rơi vào tay người giữ chủ phù tức là Đà Chủ.
Âm dương sinh tử phù mà Lã Mông nắm giữ vô cùng nguyên vẹn, uy lực lại càng mạnh đến vượt mức bình thường, hiển nhiên đó chính là 1 đạo chủ phù, chỉ có điều chủ phù mà hắn sở hữu lại giống như phát sinh dị biến cho nên đến chính hắn cũng tạm thời khó khống chế, loại lực lượng này e rằng chủ phù mà Đà Chủ sở hữu cũng khó sánh bằng.
Đặc biệt, khi sở hữu chủ phù hiển nhiên huyết mạch của Lã Mông hắn đã rất rõ ràng là thuộc dòng dõi chính thống của Đà Chủ, thiên phú đệ nhất của hắn cũng vì thế mà trở nên không khó hiểu nữa.
Có được một đạo dị biến song phù này tiềm lực của hắn đã vô cùng cao, nếu sau này lại tiếp tục nhận được truyền thừa chủ phù từ cha thì lúc đó tiềm lực của Lã Mông hắn đã đến 1 mức độ không gì sánh nổi.
Vì lẽ đó, Lã Mông từ khi sinh ra đã ưu tú hơn so với 9 người anh em của mình, thiên phú và tiềm năng vô cùng lớn, nhận được sự trân trọng nâng đỡ của gia tộc càng cao...ngạo khí của hắn lại càng lớn.
Không nhận bản thân mình đã vô địch nhưng hắn có đủ tự tin, trong đồng lứa tuyệt đối không có ai đủ tư cách ngang hàng phải vế với hắn.
Mang theo một sự tự tin này tới Thiên Kiếm Môn, hiển nhiên một Hắc Đồng Nhân Tộc như Thiên sẽ không thể lọt được vào mắt hắn.
Trong khí thế vô địch đó, Lã Mông 1 tay mầu đỏ cùng hung cực bạo chi khí, 1 tay lại ôn hòa trầm tịch nặng tựa thái sơn.
Kết hợp với bộ hoàng bào như long như phượng, mái tóc dài tự do phất phơ khiến hắn trở nên đẹp trai mà phiêu dật, cao thượng mà như thần như thánh khiến ánh mắt người nhìn vào đều bị hấp dẫn đi không thể kháng cự.
Có lẽ chính bản thân Lã Mông hắn cũng cảm thấy sự thể hiện của mình như vậy là đã đủ cho nên hắn chậm rãi thu mình trở về trạng thái bình thường, bất chợt một nụ cười tự tin nở rộ làm như một chuyện vặt vãnh hắn vừa làm là dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt hắn hơi đảo qua nhìn Nhan nhi một cái sau đó lại đảo mắt nhìn qua Cửu Lý Minh Phượng, hắn thật sự cũng đang có tâm thái thể hiện trước 2 nàng.
Trong thiên vực, Lã Mông hắn tự tin bản thân mình đã là một ông vua không ngai, không cần tự xưng đế cũng được người đời tung hô hắn là đế tử, nữ nhân trong mắt hắn chẳng khác gì một đám với cao, tầm thường và hèn kém.
Nhưng mà bây giờ khi hắn nhìn thấy nhan sắc của Nhan nhi, hắn lập tức đã thay đổi cách nhìn của mình, trong giây phút đó hắn cũng giống như bất kỳ người đàn ông bình thường nào khác chỉ biết mê đắm và muốn quỳ mọp dưới chân nữ thần của mình.
Sau đó trận chiến của Thiên và Tuyết Đế hắn lại tiếp tục nhìn thấy hư ảnh cửu phượng trong bộ váy hồng xinh đẹp đến ngộp thở đó, hắn lại một lần nữa lâm vào điên cuồng.
Bóng hồng đó mặc dù tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh nhưng một khi đã rơi vào đáy mắt một ai đó liền sẽ vĩnh viễn nô dịch linh hồn kẻ đó, một loại nô dịch mà nô lệ vĩnh viễn cũng không tình nguyện cởi bỏ.
Nữ nhân như vậy, một Thiên Kiếm Môn nhỏ bé sao lại có thể xuất hiện tới 2 người và một tên Hắc Đồng nhân tộc hèn mọn sao lại đủ tư cách nhúng chàm.
Lã Mông hắn có đầy đủ tự tin vào những thứ hắn có, vào tư bản mà hắn cho rằng thế gian độc nhất vô nhị không ai bằng, hắn tin rằng chỉ cần mình hơi thể hiện một chút liền sẽ vượt trội hơn Thiên vô số lần, ưu tú và hấp dẫn hơn Thiên vô số lần.
Lúc đó nữ nhân đẹp sẽ siêu lòng, sẽ vứt bỏ nam nhân hèn kém bên mình để trở về vòng tay Lã Mông hắn....nhưng mà đáng tiếc, hắn đã nghĩ sai.
Tại vì phía trước hắn, Nhan nhi xinh đẹp thùy mị, ngây thơ khả ái lại chỉ biết chăm chú ôm cánh tay trái của Thiên, mắt đẹp cũng không hề nhìn Lã Mông mà dịu dàng say mê quan sát sắc mặt nghiêm túc hiếm có của nam nhân trong lòng.
Cửu Lý Minh Phượng lại càng quên sạch những thứ xung quanh ánh mắt nóng bỏng mà mê li nhìn nam nhân như thần tượng bên cạnh mình, nào có cái gì say đắm hay mê trai nhìn Lã Mông hắn.
Ngay lập tức, một cảm giác thất bại, không phục xen lẫn sát ý liền bốc lên.
"Hừ...ngươi tiện nhân này có tư cách gì chứ...ta bất kể ngươi và nàng là thế nào, ngày hôm nay ta tuyệt đối không tha cho ngươi"
Cả đời Lã Mông hắn sinh ra và lớn lên mọi thứ hắn có đều là tốt nhất, là con cưng của trời, con cưng của La gia, xưa nay mọi thứ tốt đều là của hắn, dù là pháp bảo, phù bảo hay linh dược...tất cả đều lấy hắn làm tâm điểm cho hắn lựa chọn, hắn muốn cái gì thì không có ai dám cãi.
Ngày hôm nay xuất môn hắn thấy được mỹ nữ đối tượng mà cả đời đều chưa từng thấy qua, yêu thích một người mà cả đời hắn chưa từng yêu thích qua.
Nhưng mà bây giờ đây, thứ tốt này...mỹ nhân này lại chăm chú yêu thương một nam nhân khác không xem hắn ra gì, càng khó chấp nhận hơn nam nhân đó lại là 1 Hắc Đồng nhân ti tiện nhất.
Không cách nào thừa nhận, tựa như trái tim cao ngạo bị chà đạp Lã Mông, một tuyệt thế thiên tài cao cao tại thượng cứ như vậy liền vì một việc nhỏ như vậy mà lâm vào ma chướng.
Đố kỵ, ganh gét, nhục nhã, thất bại...tất cả tiêu cực tư tưởng ập đến, Lã Mông hắn...bạo phát.
"Rắc...rắc...." ánh sáng lập lòe, 100 đạo kính ảnh liền vỡ nát biến mất.
Lã Mông gằn lên từng chữ.
"Tiện..nhân,...chịu chết đi"