Giới Thần

Khắp bầu trời dần dần sinh ra những sự chấn động kinh người, lôi hệ phù lực từ khắp 4 phương 8 hướng bắt đầu điên cuồng gào thét lao tới sáp nhập vào Quỳ.

Trên bầu trời, hư ảnh Quỳ vốn như ẩn như hiện, như có như không thì bây giờ dưới ánh trời tối đen, vô số tia lôi điện giăng giăng đã sáng rực lên hiện rõ từng đường nét trên cơ thể nó.

Uy áp khủng bố trên thân bắt đầu chân chính hàng lâm. 

"Ầm..."dưới mặt đất như bị một ngọn núi đè xuống vô số nhân loại bị ép cho quỳ gối.

"Ầm...ầm..."

"Ầm...ầm..." khí áp kinh khủng trên thân Quỳ càng ngày càng khủng bố, càng ngày càng đáng sợ.

"Tạch...tạch..." những sợi lôi điện như che trời phủ đất phá toạc không khí lao đi khiến người nhìn đều kinh tâm.

Diệt ma lôi lôi chủng vừa sáp nhập vào tài liệu liền trở thành ý chí dẫn đầu cho toàn bộ những ý chí kim loại khác.

Tinh thần ý chí của Thiên phác họa ra một hồng hoang lôi thần "Quỳ" khủng bố trên trời làm pháp tướng chứa đựng tất cả lôi hệ pháp tắc.

Bên trong Hỗn Độn Đỉnh lại lấy Hủy Diệt Ma Lôi ý chí bắt đầu kết hợp với vô số lôi hệ thần thông phù văn và dung hợp hoàn mỹ với tài liệu, dẫn động toàn bộ ý chí trong đó mà thành hình.

Tài liệu bên trong lô phân thành 2 phần, một phần là kim loại dạng dung dịch nóng chảy và một phần khác chính là những phi kim dạng khí đang vần vũ phân liệt.

Lúc này đây các đạo phù văn như thác lũ tiến vào liền bắt đầu quân chia 2 đường mà nhập vào 2 phần tài liệu này.


Đám phi kim bắt đầu phân tách ra thành từng khối.. từng khối khí khác mầu sau đó cô đọng lại, vô số đạo phù văn như những cái mắt xích bé xíu bắt đầu gắn kết lại giống hệt như dạng lưới 4 chiều của Tụ Nguyên Sa, sau đó 4 khối khí này ấn hợp lại luyện thành 4 sợi dây mảnh như vải lụa mềm mại.

Phần kim loại nước thép thì cũng tương tự nhận được hàng tỉ những đạo phù văn kỳ lạ dung hợp liên kết bắt đầu luyện thành từng miếng thẻ rộng cỡ 2 ngón tay.

Từng tấm thẻ này luyện ra đều có những mấu nối nhỏ, bên trong là hàng tỉ những phù văn liên kết chặt chẽ với nhau thần bí mà mông lung, kỳ dị mà sâu xa khó đoán.

"Cạch...." từng tấm giẻ quạt được luyện ra liền sinh ra những âm thanh rung động, ý chí của nó vui sướng réo rắt chào đón tân sinh.

Ngón tay của Thiên bị nổ tung sinh ra năng lượng kinh khủng cùng với lực lượng không gian không gì sánh nổi, có được nó dung nhập dù là một món tầm thường nhất mộc kiếm cũng sẽ thành thiên bảo chứ chẳng nói chi một Quỳ Lôi Phiên được Thiên tỉ mỉ luyện chế.

Uy năng của nó sớm đã vượt qua mức độ pháp bảo tầm thường có thể sánh nổi.

Sở dĩ thiên ý vô cùng nộ giận muốn phủ xuống thiên phạt nhưng vẫn còn kiêng kỵ chưa dám đánh xuống cũng là vì nguyên nhân đó.

Quỳ Lôi Phiên này không chỉ mang kinh khủng lôi năng thần thông mà còn liên kết với số mệnh thần bí trên người Thiên, có được uy năng gần như một mảnh tiểu vũ trụ và một phần của chí tôn đế vị.

Những thứ như vậy ngay cả thiên ý của một giới cũng phải lấy làm kiêng kỵ, muốn đánh xuống thiên lôi còn phải chờ xem tâm ý của Quỳ Lôi Phiên thế nào mới dám đánh.

...........

Lúc này tại nghị sự đường Thiên Kiếm Môn. Hơn trăm vị trưởng lão đã tập trung lại.

"Thiên bảo là cái gì....là bảo vật, là thứ không phải ai cũng có thể có được, tên Hoàng Thanh Thiên này không biết gặp phải vận khí cứt chó gì lại có thể luyện ra nhưng mà dù hắn luyện thành hay không cũng phải cống hiến lên bổn môn"


Lời này nói ra không ngờ lại là từ miệng phong chủ Trọng Kiếm Phong....

"Không sai, tên Hoàng Thanh Thiên này vốn là kẻ đại nghịch bất đạo, nếu để hắn sở hữu thiên bảo trong tay không chừng có ngày sẽ quay giáo về phía Thiên Kiếm Môn ta"

Người này nói bằng giọng vô cùng cay nghiệt chính là vị Tần trưởng lão vừa bị Thiên cho nổ tung ngày hôm qua.

"Hừ..bảo vật như vậy không phải là một người hạ tiện như hắn có thể nhúng chàm, ngược lại nếu như nó được sử dụng trong tay bất kỳ ai đây trong chúng ta cũng sẽ đồng dạng sinh ra uy lực phi phàm"

"Trong tình hình này chẳng mấy chốc mà sẽ có vô số cường địch tham lam kéo tới....Thiên Bảo, là chỉ khi nằm trong tay chúng ta mới có thể bảo giữ được, cho nên ta đề nghị...chờ thiên bảo luyện xong chúng ta lập tức thu hồi, tên Hoàng Thanh Thiên này coi như lập công chuộc tội, xá cho hắn tội phản nghịch, chỉ cần giáng xuống làm nô bộc một năm là được"

Độc Cô Thiên Tâm hùng hồn nói

Nhưng mà trong giọng nói của hắn ai cũng nghe ra được sự âm độc lẫn dục vọng trong đó.

Dụng ý của hắn là thiên bảo này, bất kỳ ai trong nhóm trưởng lão này đều có quyền được sở hữu không ngoại lệ cả hắn.

Thứ 2 đó là đầy Thiên xuống làm nô bộc 1 năm cũng tương đương với việc 1 năm này họ có thể tùy ý ép buộc cưỡng bức hắn luyện khí thậm chí luyện ra kiện Thiên Bảo thứ 2, thứ 3 hay nhiều hơn.

Tuy rằng đây là một loại ý đồ vô cùng phi lý, vô cùng bất công nhưng lại vừa vặn ứng hợp với dục vọng của tất cả mọi người.

Mà xưa nay đúng sai ở trên đời lại không phải phụ thuộc ở nhân lý đạo đức mà là phụ thuộc vào số đông.


Một chuyện dù có phi lý đến cỡ nào nhưng một khi đại đa số người đều cho đó là đúng thì dù có sai cũng lập tức sẽ trở thành đúng. Nghịch lý cũng thành chân lý....tội ác cũng thành chân thiện

Đồng dạng, sự việc Thiên là Hắc Đồng nhân tộc mà lại vênh váo không kiêng kỵ ai, không biết kính trên nhường dưới cũng đã khiến họ cộng đồng gét bỏ.

Những con người này đều có được thiên phú, tu vi, địa vị viễn siêu thường nhân, họ đã quen được bợ đỡ nịnh hót, quen được làm kẻ bề trên của người ta từ lâu.

Cái gì mà bình đẳng, công bằng, cái gì lương tâm thánh thiện, cái gì danh môn chánh phái....tất cả đều bị thối ruỗng hết trong trái tim họ.

Đến nỗi bây giờ họ vẫn còn ngây thơ không biết đại địch bên ngoài kéo đến phải đồng tâm hiệp lực kháng địch mà bây giờ còn ở đây lo tranh đấu tư lợi.

Thậm chí họ còn ngây thơ nghĩ rằng Thiên là một người tuyệt đối không dám rời khỏi tông môn trở về lại làm một bần dân ti tiện, họ còn nghĩ rằng Thiên sợ nhất là bị họ trục xuất, còn nghĩ rằng Thiên có thể nhịn nhục cho họ tùy ý xoay vần, tùy ý bóc lột

"Không sai....các vị, nếu như vậy chúng ta nên bàn bạc chọn ra một ứng cử phù hợp nhất để nắm giữ bảo vật này đi"

Tiết trưởng lão có chút hưng phấn nói.

"Không sai....các vị, ta thấy ở Thiên Kiếm Môn ta tu vi cao nhất ngoại trừ chưởng môn nhân và các vị lão tổ ra thì tu vi cao nhất chính là Tiết Lão ngài...chi bằng chuyện này ngài chủ trì sau đó việc đối phó ngoại địch phải nhờ ngài rồi"

"Ta không cho là như thế, tu vi là một chuyện, thực lực lại là chuyện khác...Tiết lão tuy tu vi cao nhưng tuổi cũng lớn, tiềm lực không còn bao nhiêu, có thần binh bảo khí trong tay cũng không thể sử ra bao nhiêu tác dụng" lời Độc Cô Thiên Tâm sắc bén không chút nương tình.

vì một món bảo vật, chẳng mấy chốc mà không khí lễ kính, khách khí và hòa ái trong phái lập tức đã biến mất không còn sót lại chút gì.

Lợi ích khiến con người tụ tập lại với nhau nhưng lợi ích đủ lớn lại khiến người ta từ một khối trở thành năm bè bảy mảng, thân biến thành thù, bạn hóa thành địch

Chỉ một chữ "lợi ích" mà thôi, lòng người thế nào liền phân rõ ngay lập tức.


...................

nhưng mà không có ai biết rằng, trong lúc mà hạch tâm môn phái đang tận lực ở đây cãi vã, trong lúc mà thiên địa vì một món thiên bảo khủng khiếp dị tượng làm cho khiếp sợ thì lúc này 3 đạo nhân ảnh như quỷ mỵ đã lần lượt ghé thăm khắp các sơn phong thu thập bí mật nằm sâu dưới lòng núi.

trong ngày hôm nay, lúc mà thiên địa dị biến này nổi lên, lúc mà khắp phương dục động chuẩn bị thì đồng dạng Thiên cũng không hề ngồi yên, 3 đại phân thân hắc bạch công đức và niết bàn vận dụng hết công suất đi đến khắp các phong tận lực thu thập các đại trận pháp bên dưới.

trong cái lúc mà Quỳ Lôi Phiến đang trong quá trình thối luyện cuối cùng này, dù là ai cũng không chủ động phá hoại.

bất kỳ ai trong bọn họ cũng đều có vô hạn dục vọng đối với Thiên Bảo, cho dù là tranh đoạt được hay không thì đó vẫn là một thiên đại cơ duyên không thể từ bỏ.

cứ như vậy.

Thiên Kiếm Môn các đại trưởng lão huy động toàn lực lẳng lặng trực chờ ngoài giảng sư đường chờ đợi.

300 cường giả Thái Huyền Môn vốn mang theo khôn cùng sát phạt chi ý kéo tới nhưng bây giờ lại lẳng lặng nhẫn nhịn chờ đợi bên ngoài đại trận phòng hộ.

300 cường giả Chiến Thần Đà khí thế như khai sơn liệt địa kéo tới cũng đều an phận chờ đợi bên ngoài.

Cái bình yên giống như một sự nín nhịn đầy áp bức này cứ như vậy liền ngột ngạt diễn ra.

khoảnh khắc một lúc thiên binh còn chưa thành thì sẽ còn lắng đọng

nhưng khoảnh khắc mà một khi bảo khí hoàn thành....đó sẽ nhất định là một trận nổ tung của vô tận tranh giành, vô tận sát phạt lẫn máu tanh

.......................

có điều đó là chuyện của thế giới bên ngoài, ở tại đây...tại giảng sư đài này mọi chuyện vẫn cứ im lặng như vậy diễn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận