"Cha...cha đừng đi...cha đừng đi, Tiểu Thanh nhớ cha.."
"Mẹ...mẹ ơi, mẹ đâu rồi...mấy thúc thúc đó dẫn mẹ đi đâu...hức...hức...Tiểu Thanh khổ lắm, mẹ ơi...Tiểu Thanh khổ lắm, Tiểu Thanh đói, mệt và sợ nữa...mẹ ơi...mẹ...ahhhh...huhuhu...mẹ đừng đi...mẹ đừng đi....huhuhuhu....các ngươi sao lại cướp mẹ của ta đi....trả mẹ lại cho ta....trả mẹ cho..ta."
....
"Ông nội....ta bị người ta truy sát, là cái đám huyết sát các đó...ông,...đã 3 tháng rồi....3 tháng rồi con chỉ biết ăn vỏ cây, chạy và sợ hãi thôi, con không chịu nổi....con không chịu nổi nữa ông nội ơi...Kiến thúc chết rồi, phi thúc cũng chết...ma thúc cũng chết....con cũng chết...bọn chúng..."
"Cha ơi...cha về rồi sao, còn mẹ đâu...mẹ không về với cha sao....ahhhhh....cha, cha khóc sao...cha đừng buồn Tiểu Thanh sẽ ở bên cha, Tiểu Thanh sẽ cùng cha đi tìm mẹ....cha ơi, chân cha sao rồi...chân cha đi được chưa, không sao...để Tiểu Thanh đẩy xe lăn cho cha...Tiểu Thanh đưa cha đi tìm mẹ"
Trong giấc mê sản, những lời nói bình thường không dám nói cũng đã không dấu được, nội tâm đầy vết thương liền ê ẩm đau buốt, trong tâm linh bé nhỏ....một sự yếu đuối đã không thể che dấu nổi nữa.
Trong một góc khuất nào đó, một tiểu cô nương chưa tới 16 tuổi đã ẩn nấp sự yếu đuối và đau khổ vô tận của mình vào trong.
Bây giờ đây, lúc cô ngủ say cũng là lúc những sót xa tích lũy trong cái góc khuất đó mới mở ra.
Ngủ....đối với người khác là sướng là bình yên
Nhưng ngủ, đối với nàng lại là vô tận đau thương và áp lực từ khắp nơi sạp về, là nơi giao nhau giữa vô số thác lũ khổ cực gặp nhau, là lúc nàng chân thật nhất thể hiện nội tâm của mình.
Sinh linh trên thế gian này, ai cũng sẽ có một góc khuất như vậy
Nhưng mà đối với một bé gái chưa đầy 16 tuổi thì thật cũng quá tàn nhẫn
Một đêm không an bình qua đi, khi ánh nắng ban mai chiếu tới, Thiên lại dùng thần thông che khuất trời đất tránh cho những tia nắng này đánh thức giấc ngủ của nàng.
Tiểu Hắc săn được một con dã trư kéo về, Thiên làm một nồi thịt nấu dược thiện, thêm ít thịt rồng thành một nồi canh ngon mà bổ dưỡng.
Hôm nay Tiểu Hắc và Tiểu Hồ Ly ngồi bên nồi thịt cũng đặc biệt im lặng hơn mọi ngày rất nhiều, dù có chơi đùa cũng không dám gây ra tiếng động, hôm nay Tiểu Hắc còn không cả dám sủa lên 1 tiếng, con heo rừng này là nó phải đi xa tít để săn sau đó vô cùng nhẹ nhàng lôi về.
Chủ tớ họ hôm nay là một ngày "im lặng là vàng" hiếm có trong đời
Mùi thịt phả ra lúc Thiên mở nắp vung nổi khiến 2 con tiểu sủng vật chảy 2 hàng nước miếng, tội nghiệp tối hôm qua nguyên con gà chúng có chỉ được gặp xương mút ít thịt thừa, đến sáng nay đã đói meo.
"Ưm..." Dương Tiểu Thanh mơ màng bị mùi thịt hấp dẫn đánh thức.
"Uhm...trời còn chưa sáng sao"
"Aii...trời sáng rồi chẳng qua là lại tới trời tối thôi"
Trong màn đêm nhập nhoàng Thiên lại đưa tay lên không trung nhanh như chớp vạch ra 6 đường vẽ ra một đạo Tỵ Trần Phù đẩy tới chỗ nàng.
Ở đó Dương Tiểu Thanh ngơ ngác quên mất quan sát vẻ đẹp trên tấm phù tại vì
Hôm nay nàng nhìn thấy rất rõ ràng quá trình hình thành của nó.
Một cách vẽ phù khiến người xem mà không thể tin vào mắt mình.
Vẽ phù ah, các phù sư ai nấy đều phải ngưng thần tĩnh khí đến mức cao độ, phù mặc, phù bút, phù chỉ chuẩn bị kỹ càng, việc họa phù lại càng là chậm rãi tỉ mỉ cẩn thận hết sức.
Còn đây...đây là vẽ phù sao...hắn chỉ tùy tiện vạch 6 cái trong không trung sau đó sao...tấm phù liền hoàn thành.
Không nhiều không ít, không rườm ra lâu la, không hoa mỹ cẩn thận....cứ tùy ý như vậy, không cần bất kỳ một vật dụng gì, chỉ mất thời gian không tới nửa giây đã vẽ xong một tấm phù.
Đây là loại trình độ đến cỡ nào.
Ánh mắt nàng khó khăn quay sang nhìn gương mặt đang bị ánh lửa phập phù không rõ đó.
Bất chợt, nàng trợn lớn mắt sững lại như một bức tượng cả ngày không lắp bắp không nói ra nổi một câu.
"Ngươi....ngươi...đại ca, là huynh sao...huynh còn chưa chết sao...đại ca..."
Thiên chớp mắt ngạc nhiên.
"Uhm...chỉ họa 1 tấm phù thôi mà, ngạc nhiên là còn hiểu được...tự nhiên tỏ thái độ như vậy là răng(chi mô răng rứa, miền trung)"
Thiên còn chưa kịp cảm thán xong thì một bóng hình mềm mại đã nhào vào lòng khóc rống lên.
"Đại ca....huynh mất tích lâu như vậy là đi đâu ah, ca có biết là gia đình chúng ta xảy ra rất nhiều biến cố không, huynh có biết là mẹ bị người ta bắt đi, cha bị người ta đánh gãy chân rồi không...suốt 3 năm nay ông nội và cậu rất cực khổ..."
"Đây là tình tiết gì....không phải là đang đóng phim đi....ah, được rồi, ta biết rồi...nhưng mà ta không phả ca ca..."
"Đại ca, huynh mấy năm nay là đi đâu...có khổ cực không?"
"Ờ...cũng không cực lắm....nhưng mà ta không phải ca ca..."
"Không cực là được rồi...mọi người lo lắng cho huynh nhiều lắm, lúc huynh mất tích...mẹ đã khóc suốt một tháng"
"Ờ...vậy sao, bây giờ thời gian qua 3 năm rồi, cũng nên thư thả đi....ờ nhưng mà ta, thú thật là không phải cái gì ca ca nàng..."
"Ca...sao huynh biết mà cứu muội, sao huynh không tới sớm hơn...nếu vậy thì các vị thúc thúc đã không phải chết...huhuhu"
"Ta nào có biết ah, ta mà đi theo thì đâu có để ai chết, nhưng mà ta...ta không phải là.."
"Ca..."
"Con mẹ nó, thôi quên đi....Tiểu Thanh, nàng đừng khóc nữa, ta biết mấy năm nay nàng rất khổ cực...không sao, bây giờ đã có ca ca, ta sẽ bảo vệ nàng...đánh nát mông hết mấy tên khốn nạn đó"
Thiên vung vung nắm tay, mặt cố làm biểu tình hung tợn.
"Hihihi...đại ca, huynh vẫn gọi muội thân thiết như vậy, giống hệt hồi xưa"
Thiên trợn trắng mắt. Con mẹ nó ta là đạo nhạc trong giấc mơ của nàng thôi mà
"Hì...tất nhiên, chờ ta trở về sẽ lại sủng nịnh Tiểu Thanh của ta không cho ai bắt nạt nữa"
"Ca...huynh lúc nào cũng bảo vệ muội mà, có huynh rồi ta thật yên tâm...nhưng mà đám người Huyết Sát môn đó.."
Thiên lại trợn mắt lên.
"Không sao...một đám ô hợp mà thôi, mấy bữa rảnh ta sẽ dỡ nhà của bọn chúng xuống, giết cho máu chảy thành sông luôn....tốt rồi, bây giờ nàng ăn một chút đi"
"Uhm..." Dương Tiểu Thanh vui vẻ hô lên.
Khốn khổ có mỗi 2 con sủng thú nãy giờ nước miếng chảy thành 2 vũng lớn mà người chủ thì cứ ỷ ôi mãi không thèm đía tới nó.
"Uhm...tẩy rửa đi kìa, ngủ 2 ngày dậy rồi đó"
"Ah...miệng ta hôi sao" Dương Tiểu Thanh che miệng mắc cỡ sau đó vội chụp nhẹ vào đạo tỵ trần phù bắt đầu làm vệ sinh.
"Không có hôi...tiểu muội của ta sao miệng hôi cho được"
Dương Tiểu Thanh hạnh phúc cười cười.
Nàng bao nhiêu năm khổ cực, một chỗ dựa tâm lý cũng không có, bây giờ bất chợt lại tìm ra một ca ca bị thất lạc 3 năm, người ca ca này lại luôn chiều chuộng dỗ dành nàng như ngày xưa tất nhiên đối với nàng bây giờ
Đó chính là một niềm hạnh phúc không gì lớn hơn, cho nên Thiên cũng không đành lòng lật đổ mọng ước và chỗ bấu víu duy nhất trong lòng nàng này.
Dù hắn có là ca ca của nàng hay không thì cũng không phải chuyện quan trọng, sau này hắn sẽ xem nàng như em gái duy nhất sẽ thực hiện được lời hứa bảo vệ nàng,chống đỡ nơi yếu đuối nhất trong tim nàng.
Trời cao đã để hắn gặp nàng, dù là lão tặc thiên này có ý tốt hay không Thiên cũng mặc kệ, điều đó sẽ không đổi được lời hứa ngày hôm nay hắn đã nói ra với nàng.
Dương Tiểu Thanh làm vệ sinh sau đó cột tóc, chỉnh trang lại cơ thể mới phát hiện ra áo bên ngực trái còn một vết rách mới nhớ ra chuyện hôm qua mình tự sát là thật.
"Tiêu ca...huynh, hôm qua là làm sao mới cứu được muội vậy"
Thiên nghe được 1 danh từ xa lạ mà cần thiết, ánh mắt bất giác quay trở lại nhưng ngay sau đó hắn liền hơi ngây ngốc khi thấy rõ được nhan sắc của cô gái trước mặt.
Không có ngôn ngữ nào có thể tả.
Ngây thơ khả ái
Mềm mại ôn nhu
Nữ tính dịu dàng
Tóc nâu như hoa
Mi mục như họa
Da trắng như tuyết.
Môi đỏ như son
Mười phân vẹn mười.
Tuy không phải tuyệt thế giai nhân khiến nhân gian say đắm, thiên địa đều ganh tị như Nhan nhi, Cửu Lý Minh Phượng nhưng nàng tuổi nhỏ phát dục còn chưa hết, sắc diện ngây thơ đã có đủ tư cách điên đảo chúng sinh, hèn gì đám người Huyết Sát Các kia điên cuồng tới như vậy.
"Uhm...lại đây ăn đi" Thiên bỏ canh vào một cái tụ lý bát đưa tới cho nàng sau đó lại làm ra 2 bát cho Tiểu Hắc và Tiểu Hồ Ly, cuối cùng mới chuẩn bị cho mình.
"Ah...tiểu hồ li thật dễ thương...hihi"
"Được rồi, ăn đi rồi lát nữa lại chơi"
Dương Tiểu Thanh ôn nhu tiếp nhận sự chăm sóc của hắn, bản thân nàng đã thật sự vui vẻ lên mà Thiên cũng đã thật sự xem nàng như em gái thật sự.