Lục Vĩ Kê là một loài cầm thú có trí khôn rất thấp nhỏ đã gần tiếp cận với gia súc, là loài chỉ đẻ trứng sau đó liền bỏ con.
So với gà nhà thì nó còn thiếu chung thủy hơn, thiếu tình mẫu tử hơn, nhưng ngược lại thịt của chúng lại cực kỳ ngon là một trong những món mỹ vị Thiên thường làm nhất.
Thiên đắp bùn rồi chôn 2 con gà lớn này xuống dưới đống lửa, trên nồi lại đặt một nồi thịt rồng làm món long nhục nấu nhừ tẩm bổ cho 2 thành viên mới.
Mùi thơm từ nồi thịt rồng phát ra lập tức liền khiến 2 con thú này chảy ra 2 hàng nước miếng.
"Được rồi...dọn bàn ăn đi thôi..."
Một bữa cơm như mỹ vị thế gian cứ như thế diễn ra, Thiên một tay chăm sóc cho Dương Tiểu Thanh và tứ thú như thân nhân một chút phong phạm cũng không có.
"Tiểu Thanh, từ đây đi ra còn xa không"
"Còn khoảng 5 ngày đường nữa...nhưng vấn đề là chúng ta sẽ phải đi qua Hắc Phong Lĩnh là một ổ giặc cướp thôi"
Dương Tiểu Thanh vừa bận bịu xé thịt gà ăn một bên nói chuyện, hình tượng thục nữ bị nàng vứt cho chó ăn mất tiêu.
Chân thành mà nói thì từ khi đi với Thiên nàng mới bắt đầu phát sinh sự biến đổi này, thứ nhất là do đồ ăn hắn nấu quá ngon, thứ 2 là bây giờ nàng không còn phải câu nệ gì nữa, đói bụng là ăn cho no.
Mới mấy ngày đã ăn cho mập mạp không nhận ra rồi.
Còn Tiểu Hắc thì khỏi nói, vừa ăn vừa ngoáy tít cái đuôi.
2 mẹ con Tiểu Miêu cũng không kém, lần đầu tiên trong đời được ăn nhân gian mỹ vị như vậy thật không còn nhớ được cái gì là người mới người cũ, cái gì chủ chủ tớ tớ nữa luôn.
Nhã nhặn nhất là Tiểu Hồ Ly, nhưng mà nếu đồng tộc nó ở đây mà nhìn thấy nó ăn e rằng cũng quăng gươm bỏ giáp đầu hàng.
Thịt rồng rất nhiều năng lượng, đặc biệt là long lực có tác dụng rất lớn trong luyện thể, đặc biệt là qua cách chế biến và dược liệu bổ trợ của Thiên ăn một chén canh nhỏ này chí ít cũng phải tăng được 5 tinh lực lượng cơ thể không thua gì một viên huyền đan, đối với 2 mẹ con Tiểu Miêu chính là bổ phẩm.
Thiên cũng có dự định sẽ rèn luyện cho chúng lĩnh vực này, lực lượng tốc độ và sự sắc bén.
Với năng lực trời sinh chiến đấu của chúng thì bất kỳ thần thông nào khác đều chỉ trở thành trở ngại, ngược lại chỉ cần đưa tốc độ và lực lượng của nó lên cực hạn thì mới là bện pháp tối ưu nhất.
"Đại ca, huynh đang làm gì vậy...đây không phải là 2 viên lục vĩ kê tinh hạch sao"
"Được rồi nàng qua bên đi, nói sao thì sủng vật của em gái ta cũng phải có chút năng lực chớ...ta đang định làm một chút cải tạo với Tiểu Miêu.
Nói đến đây, 2 mẹ con Tiểu Miêu đều trông mắt nhìn qua.
Từ lần trước thấy Thiên khởi tử hoàn sinh cho nó, nó đã biết Thiên là người đặc biệt cỡ nào, hình tượng như thần của hắn trong lòng chúng chính là không gì có thể với tới.
Tốc độ khắc phù của Thiên vô cùng nhanh, trình độ đã đến mức độ mắt thường không thể theo kịp.
Một viên tiểu tinh hạch bằng hạt đậu thì vốn cũng chẳng thể khắc được bao nhiêu phù văn nhưng Thiên lại khác.
"Kiếm cốt" 100 đạo tụ thành một tiểu kiếm sa
"Phong thần ảnh" 100 đạo tụ thành một tiểu trận sa
"Cự lực" 100 đạo thành một tiểu nguyên sa.
"Cự lực" thần thông này khi xưa là của Thạch Khuyết vốn là một đạo thần thông không nguyên vẹn, bản đầy đủ có thể tăng gấp 35 lần lực lượng cơ thể là một huyền phẩm thần thông chân chính.
"Kiếm cốt" không những có thể tăng lên sự sắc bén kinh người từ kiếm khí mà còn có thể phụ trợ lực phòng ngự vô cùng tốt, đồng thời xương còn nối liền ra răng và móng vuốt khiến cho hàm răng và vuốt sẽ có được độ sắc nhọn không thua gì đao kiếm.
100 đạo "kiếm cốt" kết hợp lại có thể khiến toàn bộ xương cốt trên người Tiểu Miêu đều hóa thành bảo kiếm, dù là một căn xương sườn cũng có thể phát ra kiếm khí.
"Phong thần ảnh" lại càng là một bộ phong hệ thân pháp cao minh có thể đạt đến trình độ ngự phong hóa ảnh, tới vô ảnh đi vô tung, tăng gấp 10 lần tốc độ sẵn có.
100 đạo thần thông này ghép lại có thể khiến phù văn dẫn động đến toàn bộ phần da lông giúp năng lực khống phong lại càng thêm hoàn mỹ.
Phù văn bình thường sẽ chỉ có điểm cực hạn ở một mức nào đó là sẽ hết nhưng mà...
Phù văn mà Thiên khắc lại có rất nhiều điểm kết nối móc xích có thể không ngừng không nghỉ tăng trưởng dệt thành một tấm phù văn nguyên sa vĩnh viễn không có giới hạn điểm cuối.
Sau cùng Thiên còn cố ý khắc thêm một đạo "chân thật chi nhãn" và "cự linh" có thể lớn nhỏ tùy ý, mục đích chính là để Tiểu Thanh có được tọa kỵ có thể cưỡi được.
Chân thật chi nhãn lại càng là thứ cần thiết với nàng hơn nữa khi dối diện với kẻ thù.
Quá trình dung nhập đan hạch này vào cơ thể phải mất trọn tới 1 đêm mới hoàn thành, sau đó Tiểu Thanh nhận chủ lại càng mất thời gian tới hơn 3 giờ.
Mặc dù nhận chủ là 2 bên tình nguyện nhưng chịu thôi, thần thông bên trong đan hạch mới của Linh Miêu thật sự quá cường đại, mà quá trình nhận chủ này cũng giống hệt như luyện sủng vật thành bản mạng pháp bảo vậy, có thể thu vào nhân đan ôn dưỡng.
2 ngày sau.
"Ca....huynh nói đây là một chút cải tạo thôi đó sao...thật là khủng khiếp ah"
"Ca...bây giờ xương trên cơ thể muội đã có thể phóng ra kiếm khí cùng hòa hợp với cửu sắc quang khí quả thật là mạnh không thể tưởng nổi ah"
"Nàng lo mà tu luyện củng cố tu vi đi, suốt ngày chạy nhảy không yên...đi được nửa ngày lại đòi chơi nửa ngày, thật là lười biếng quá mức"
"Ai nói người ta chơi....đây là ta đang luyện tập chứ bộ, Miêu Miêu cũng cần làm quen với lực lượng mới, phải tập phương thức chiến đấu mới...muội cũng cần làm quen với thần thông mới mà"
"Nàng lo làm quen cái gì...đã có Miêu Miêu bảo vệ, nàng bây giờ chỉ cần ổn định tu vi là được, nếu đan điền căng nứt thì ta không có cứu nàng nữa đâu...đi, lập tức tu luyện cho ta nếu còn lười biếng...tối đừng hòng ăn canh long nhục của ta"
Mấy ngày này linh miêu lớn được nàng nhận chủ sau đó đặt cái tên là Miêu Miêu, từ lúc đó trở đi Thiên liền bắt Miêu Miêu hóa lớn cho nàng ngồi lên ở trên đó chăm chú luyện công củng cố tu vi, lấy 5 loại thần thông dung nhập từ chỗ Miêu Miêu để luyện thể bắt kịp với đan điền đang trướng bạo.
Linh Miêu nhỏ thì đi theo Thiên ngày ngày chơi đùa với Tiểu Hắc, ngày thì chạy khắp nơi tìm đối thủ so đấu rèn luyện năng lực thực chiến với cơ thể mới.
Buổi tối Thiên lại nấu một nồi long nhục cho họ ăn củng cố cảnh giới, thời gian mới chỉ 2 ngày qua đi mà chỉnh thể thực lực họ đã tăng lên trông thấy.
Sang ngày thứ 3, rốt cuộc họ đã đặt chân được tới phạm vi Hắc Phong Lĩnh.
Phạm vi này quả thật như Tiểu Thanh nói, là một ổ giặc cướp lớn, nơi Thiên đi qua đều là xác chết người và vụn gỗ, xác chết lâu lâu lại thấy, nữ tử còn bị hãm hiếp tới chết, chỉ đi qua không tới 1 dặm đã thấy 3 đợt cướp giết quy mô lớn như vậy.
"Đại ca...lũ người này sao lại có thể ác độc như vậy ah"
"Giang hồ hiểm ác mà...loại người nào không có, giặc cướp mà không ác thì không lẽ còn hiền"
"Phải rồi, tại sao ta đi lâu như vậy mà vẫn chưa gặp được một tên thổ phỉ ah"
Từ khi có Miêu Miêu, Dương Tiểu Thanh này liền tự tin tràn đầy không còn nhút nhát sợ sệt như trước nữa, sắp đi tới chỗ đám cướp mà nàng liên tục hò hét làm như chỉ hận đám cướp không để ý tới mình vậy.
"Uhm...tại vì họ đang có phi vụ khác làm sao rảnh đi chú ý 2 tên nhãi nhép như chúng ta"
"Ca...họ đang cướp của giết người nữa sao...không thể được, có bổn nữ hiệp ở đây sao chúng dám..."
"Được rồi...nữ hiệp đại nhân, nàng sẽ có cơ hội..."
Giống như ứng theo lời Thiên nói, họ chỉ đi thêm một đoạn đã nghe thấy tiếng đánh nhau ngút trời.
.........
"Các vị, không thể thương lượng sao...nếu chiến đấu thế này không những hao binh tổn tướng còn khiến 2 bên mất hòa khí, sau này Duyệt Minh Hội ta trả thù, các vị cũng sẽ không thể sống yên"
Đáp lại đó là 1 giọng nói hung hăng cuồng vọng.
"Hừ, còn tự dát vàng lên mặt sao, Duyệt Minh Hội các ngươi đã sa sút...Duyệt Thiên Thu đã trọng thương, các ngươi còn xứng bàn điều kiện với ta"
"Không biết Hắc Phong trại chủ là nghe được tin này ở đâu.."
"Trá treo...ta cho ngươi biết, không cần câu giờ, tha các ngươi 1 lần cũng không phải không thể....để lại toàn bộ tài sản, hàng hóa và Tam Tiểu Thư lại cho ta làm áp trại phu nhân...ta tha các ngươi mạng chó"
"Các ngươi quá đáng...các huynh đệ....liều mạng bảo vệ tiểu thư"
"Hahahahahaha...liều mạng, vậy thì chết cho ta" hắc phong trại chủ cử lên đại đao nhảy vút lên không trung một đao mang theo khí thế kinh người trảm xuống, đường đao này trảm chính là ngay chiếc xe ngựa nhỏ tinh xảo nhất hiển nhiên là chứa vị Tam Tiểu Thư kia.
Nhưng mà ngay lúc này.
"Ác tặc to gan, bổn cô nương sẽ thay trời hành đạo..."