"Khốn kiếp...chết cho ta..." Hoàng Chiếu giống như sắp phát điên, cặp mắt hắn đỏ lên một tia phẫn nộ.
Một cái tát này vung lên lại càng chứa thêm một tia phẫn nộ mà trở nên hung bạo tưởng chừng như sắp huyết nhuộm thương khung.
Nhưng mà trước cự đại trảo lực cùng với khí áp này ập tới, Thiên lại không hề có một chút hoảng loạn như mọi người nghĩ mà ngược lại, hắn còn chậm rãi vươn ra tay phải, ngón giữa cong lên chạm vào ngón cái làm một tư thế búng tay.
Không nhanh không chậm, khi mà kinh thiên động địa trảo lực này tát tới, quả thật Thiên thật sự búng ra giống y như cái điều mà không ai tin vào mắt mình đang nhìn đây.
Ngón tay mỏng manh va chạm vào long trảo to lớn.
Một ngón tay đọ sức với khổng lồ chưởng lực.
Theo cảm quan mắt nhìn thì đây, quả thật chính là trứng chọi với đá...là châu chấu đá xe như trong truyền thuyết hay nói.
Đáng tiếc, xưa nay sự đời vô tuyệt đối việc gì cũng có ngoại lệ, và trước cặp mắt phàm tục của mọi người....một cảnh tượng cả đời khó quên liền chậm rãi diễn ra.
"Tạch...crốp..." tựa như khai thiên tích địa một trảo này không ngờ lại trở nên mềm yếu như bún trước cái búng tay nhẹ của Thiên.
Một âm thanh vỡ vụn vang lên, long trảo đó liền lấy một tốc độ còn nhanh hơn thế tới mà dần dần bị đánh sụp sau đó móp méo và sau đó vỡ vụn như bong bóng xà phòng..
Mềm yếu đến không thể tưởng
Nhưng cũng không có ai biết rằng, dưới một cái búng tay này...một trận kinh khủng lực lượng truyền tới. Nó mang theo một loại sức mạnh thuần túy vỗ vào không gian, sinh ra khủng bố khí áp chẻ dọc không khí nổ vỡ mà bắn ra.
Đây chỉ là lực dư chấn từ không khí tập trung lại một chỗ mà đánh tới chứ cũng không phải từ ngón tay Thiên mà tới, uy lực này đã giảm xuống 9 thành.
Nhưng chỉ với 1 thành uy lực một cái búng tay này, nguyên đầu kim long hư ảnh mang theo vạn tinh lực lượng đã mềm nhũn vỡ nát bấy.
Quả thật, đây mới chính là chênh lệch, một sự chênh lệch lớn tới mức mà nhân loại không cách nào tưởng tượng ra.
Và cái câu mà Thiên vừa nói ra " Chiến với ta...ngươi xứng sao?" đó đã lập tức được chứng minh.
Một trận khủng bố lực phản chấn truyền đến.
"Hộc...phụt..." Hoàng Chiếu lập tức như gặp trọng kích phun liên tục mấy ngụm máu tươi, sâu trong đáy mắt hắn tựa như bao thiên phẫn nộ đã hoàn toàn bị dập tắt mà thay vào đó...là chỉ có tuyệt đối một nỗi sợ hãi.
Chân hắn không đau nhưng lại run rẩy, tay hắn không đau nhưng lại run rẩy và lưng hắn cũng không đau nhưng cũng run rẩy.
Hắn run rẩy từ sâu trong tận đáy tâm hồn, tựa như thấm vào cốt tủy, đưa hắn từ bờ địa ngục này tới địa ngục khác. Cảm giác sống sót đối với hắn lại chưa bao giờ mỏng manh hơn lúc này.
"Ực..." hắn bất giác tự nuốt khô một ngụm nước miếng nhưng tay chân lại dần mất đi khống chế.
"Ực..." một tên thiên tài đi bên cạnh hắn cũng sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng.
Sau đó cả một đám người này đều ngây ngây dại dại, sợ hãi đần ra không thể khống chế được thân mình, ánh mắt chúng nhìn đến Thiên tựa như đang nhìn thấy quái vật.
Một cô gái còn lại đi bên Hoàng Chiếu cũng sớm đã nhũn ra, dưới 2 chân còn tràn ra một vũng nước tiểu.
Cô ta tên là Lục Anh Kỳ, cũng chính là người lục gia, là một chi thứ họ gần, ở trong lục gia cô ta địa vị không bằng Lục Hàn nhưng lại cao hơn Lục Kết, tuy khác nhau về địa vị nhưng họ đều có 1 điểm chung đó là đều là con cờ của Lục gia.
Còn cô gái mà bị Thiên tát bay không biết sống chết kia lại chính là người của Vương gia, gia tộc này không những thế lực mạnh đến nỗi Hoàng tộc cũng kiêng kỵ, do đó Vương Ái Ngữ này bình thường ở bên cạnh Hoàng Chiếu cũng tự có kiêu ngạo, và như vậy cô ta gặp hậu quả như ngày hôm nay cũng là vì nguyên nhân đó.
...........
Cùng lúc đó, ngay tại vị trí gian mật thất cất dấu kho tàng mà Thiên vừa đi ra Hoàng Chung mặt xám mày tro nhìn cảnh vật trống rống bên trong.
Trống rỗng...không sai, là trống rỗng không có một thứ gì.
Trên tường, vẫn còn những tảng băng khối cứng rắn đông cứng, trận pháp nối liền với toàn bộ di tích đã suy yếu đến gần như sắp sụp đổ.
"Đây là tại sao...là ai có bản lãnh vào được đây, ai có thể im hơi lặng tiếng mang được ngọn thần hỏa kia đi,...kho tàng và cả trận thư..."
"Không thể nào...bí mật này chỉ có mình ta biết, không có người thứ 2...mẹ ta và bà ấy...đều đã bị ta giết, tuyệt đối không thể nào còn có người thứ 3 biết được...vậy thì là ai..."
Sắc mặt Hoàng Chung bây giờ đã không còn lại bất kỳ sự ngây ngô chất phát như lúc bình thường nữa mà thay vào đó, lại là một trạng thái tựa như kẻ bệnh hoạn.
Hắn cực đoan bộc phát ra một loại oán độc và với sự khát máu vô tình tựa như không thuộc về nhân loại.
"Người tiến vào di tích này không nhiều lắm...ta nhất định sẽ tìm ra hắn, ta sẽ giết từng người...từng người một...kho tàng này...ta sẽ chậm rãi lấy về trong tay...hahahahahaha...tại trong trung thiên vực này, để coi ngươi có thể chạy đi tới đâu"
Hoàng Chung mang theo mấy tên bộ hạ cùng nhau đi ra sau đó thẳng một mạch đi tới một nơi khác trong di tích, nơi này không ngờ lại chưa hề có ai bước tới...hay nói một cách khác là đã từng có một người tới nhưng lại đã đi.
.........
Di tích này có rất nhiều cửa vào, thậm chí có thể nói là khắp nơi đều có cửa vào chỉ khác biệt là mỗi nơi đều có trận pháp kết dẫn mỗi chỗ một khác biệt mà thôi.
Cái lối đi mà lúc Thiên đi vào lại vừa vặn là một nơi trận pháp mạnh nhất, do đó gần như không có một ai có thể đi qua.
Nhưng bây giờ hắn lại chẳng dại gì mà đi theo lối cũ, con đường này mà hắn đi chính là đường tắt.
Nhưng mà, đường tắt tuy ngắn nhưng lại lắm thù nhiều oán, người quen cũng đặc biệt nhiều.
Nơi Thiên đi qua, là một bãi chiến trường với khắp nơi là băng tinh, băng kiếm, băng trụ.
Trên trời cao không ngừng nện những âm thanh ầm đùng vang vọng
"Băng Thánh, ngươi vì lý do gì lại cứ nhất định phải ngăn lại bổn thánh...Băng Tuyết Cốc các ngươi không lẽ còn muốn khiêu chiến Huyết Sát Các ta sao?"
"Kiếm Chi Tàn, ta bây giờ chỉ là dùng danh nghĩa cá nhân để chiến với ngươi không liên quan gì Băng Tuyết Cốc"
"Hừ....vì lý do gì?"
"Lý do...không có lý do, người đó đã đi vào đó gần 1 ngày, hắn còn chưa đi ra thì ngươi không được tiến vào"
"Người đó...là ai?, không lẽ...là Dương Tiêu tên tiểu tử kia..hahahahahaha....Băng Thánh, thật là buồn cười cho thánh vị của ngươi, đường đường thánh giả lại năm lần bảy lượt hết hộ vệ một con nha đầu bây giờ lại theo đuôi một thằng oắt con....hahahahaaha....cười chết ta...hahahahaha..."
"Hừ...ngươi sỉ nhục ta thế nào cũng được, nhưng ta nể tình ngươi là người Lạc quốc khuyên ngươi một câu...đừng nên làm nhục hắn, lại càng đừng bao giờ làm kẻ địch của hắn"
"Nhiều lời,....ngươi xem bổn thánh là con nít hay sao, chỉ một tên nhóc cũng sợ...loại thánh giả như ngươi....cút ngay, nếu không ta giết ngươi..."
"Hừ...ở lại cho ta.."
"Ầm...ầm...ầm...băng...băng..." băng hệ thần thông của Băng lão tuy mạnh nhưng lại không có tốc độ nhanh bằng sát thủ độc kiếm đạo của Kiếm Chi Tàn
Trận chiến này ông ta gian nan chiến đấu nhưng cũng chỉ mang tính trì hoãn là chính không có hi vọng chiến thắng.
"Phụp...xẹt..." lại một vết máu nữa phun ra, băng lão thảm bại.
"Ah...Băng lão, ngươi có sao không?" một giọng nữ tính băng lãnh vang lên
"Ta không sao...còn chiến được"
"Băng lão, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy ah...cái tên không ra gì đó ai biết được hắn là loại người gì, lão hi sinh như vậy có đáng không?"
"Đáng...ta có lòng tin..haha..."
Kiếm Chi Tàn lạnh lùng liếm nhẹ lưỡi kiếm, nhấm nháp vết máu trên đó, trên mặt hiện lên một loại máu tanh độc ác.
"Hahaha....bữa tiệc bắt đầu đi thôi, haha...Băng Thánh...ngươi sẽ là ma thánh thứ 3 chết dưới kiếm của ta...thập bộ sát nhân, dưới kiếm chi tàn...hahahahaha..."
Kiếm hắn vung lên, một bước bước ra.
"Keng...hự..." Băng lão bị một kiếm chém bay, ngay cả vị cô nương bên cạnh cũng bị đánh bay.
"Không được giết Băng lão...không được...ahhh..."
Kiếm Chi Tàn bước ra bước thứ 2.
"Xẹt...phập..."
"Hự..."băng lão bị chém vào đan điền, máu tươi phún đỏ, cả người vô lực ngã nhoài dưới đất.
"Hahahha...bình sinh ta thích bắt nạt kẻ yếu, thích nếm máu tươi tuyệt vọng và tiếng đau đớn gào thét của kẻ bại trận...còn ngươi, ngươi thật không cho ta khoái cảm đó...cho nên...ngươi chết đi..."
Nói xong, Kiếm Chi Tàn đạp chân lên ngực băng lão kiếm giơ cao lên đầu làm động tác sắp trảm đầu người.
Ánh mắt hắn lóe lên một đạo huyết quang tàn nhẫn, mặt tựa như ma như quỷ, miệng còn đỏ một mầu đỏ tươi của máu huyết vừa nếm trên thân kiếm.
"Hahahaaha...khoái cảm giết người...thật không gì sánh bằng...hahahahaa..." cuồng tiếu một trận hả hê sau đó kiếm hắn kéo một đường huyết quang chém xuống.
Nhưng mà ngay lúc này.
Một mảnh không gian bất chợt đọng lại, thời gian không gian giống như đọng lại ngay tại lúc này.
Thanh kiếm trên cao, Huyết Chi Tàn không hiểu sao tự nhiên lại trợn lớn cặp mắt, gân mạch khắp nơi căng phồng lên.
"Giết người...thích lắm sao?"
Một giọng nói bình thản mà quỷ dị vang lên