Giới Thần

"Giết người....thích lắm sao?"

Khi giọng nói này vang lên, Kiếm Chi Tàn liền như hóa đá đứng đó, một luồng khủng bố khí áp ập tới, dồn ông ta vào trong, thanh huyết kiếm còn giơ lên cao nhưng trên mặt ông ta lại không hề có lấy một chút tanh máu như ma quỷ vừa rồi.

Thay vào đó.

Cặp mắt vốn đỏ tươi bây giờ lại trố lồi như sắp bung ra khỏi hốc mắt.

Tại thời điểm này đây.

Khắp một mảnh không gian tựa như lâm vào tĩnh lặng đến cực điểm.

Từ phía xa, thân ảnh Thiên và tam nữ chậm rãi đi tới.

Mấy cặp mắt đều nhìn về phía họ đặc biệt là Kiếm Chi Tàn, hắn đã tìm được người hắn muốn giết nhưng mà giờ đây....hắn không thể.

"Ta hỏi ngươi....giết người, thích lắm sao?"

Giọng Thiên lại một lần nữa vang lên.

Bình thản tựa như bâng quơ

Nhẹ nhàng không chút áp lực

Nhưng Kiếm Chi Tàn hắn, lại chậm rãi chảy máu từ 7 lỗ thất khổng trên người.

Đôi mắt đỏ tươi chảy máu

Cái miệng thích liếm huyết chảy máu

Đôi tai thích nghe tiếng khóc thét chảy máu.

Lỗ mũi thích ngủi mùi máu tươi chảy máu

Làn da nhuốm máu tươi tung tóe cũng chậm rãi chảy máu.

Khắp nơi là máu.

Cả đời hắn thích nếm máu người ta nhưng bây giờ, hắn lại phải tự tắm trong máu tươi của chính mình.

"ngươi....ngươi...là ai?" ông ta gian nan thổ ra một câu kèm theo máu tươi và nội tạng từ miệng.

"Là ta đang hỏi ngươi..." tay Thiên trở 1 cái, Băng lão đang thoi thóp nằm dưới chân Kiếm Chi Tàn liền bị dời ra một chỗ khác.

"Băng lão...ngươi sao rồi...ngươi đừng có chết....ngươi đừng có chết...huhu..." cô nương áo trắng kia lập tức chạy lại sau đó gấp gáp đổ ra mấy viên thuốc cho lão uống vào.

"Hắn tới...ta rốt cuộc đã chờ được lúc hắn tới...haha..." Băng lão phều phào

Lúc này ở đối diện họ, huyết nhân Kiếm Chi Tàn lại phun ra một búng máu.

"Ngươi...là Dương Tiêu...kia sao...không thể nào,...không thể...hộc"

"Băng lão nói không sai....ngươi rất ngu xuẩn vì đã không nghe lời hắn, tại vì ngươi...quá xem thường ta"

"Ta là Dương Tiêu...nhưng đã không còn là Dương Tiêu bị các ngươi bức nhảy xuống vực của trước kia...Kiếm Chi Tàn...thật ra...ta rất không thích máu tươi và tiếng gào thét đau đớn, chỉ trừ...

"Của...kẻ...thù..." tương tự, Thiên cũng nhếch lên một nụ cười rất tàn nhẫn sau đó tay hắn chậm rãi đưa lên cao.

"Tách..." hắn búng nhẹ một cái vào không trung tựa như vui đùa nhưng mà cũng ngay lúc đó trên người Kiếm Chi Tàn

"Phốc..." trên người hắn nổ bung một cái phún trào ra bọt máu, một lỗ thủng lớn trước ngực liền sinh ra.

"Hự...ah...ngươi...giết ta đi..."

"Không cần van xin vội như vậy, trò hay còn chưa xong mà...không phải ngươi thích liếm máu tươi người ta, mỗi bước một kiếm giết người trong lúc họ chịu đủ đau đớn tột cùng sao...dưới kiếm chi tàn..."

"Bây giờ ngươi...tự mình thể nghiệm nó đi thôi"

Tay ta đưa lên, 2 quả trứng nhỏ liền hiện ra, thấy máu tươi đầy dinh dưỡng nó liền nhảy cẫng lên sau đó bắn vào lỗ thủng trên ngực hắn chui vào trong.

"Phệ....Phệ...Thiên...Tằm...ngươi.."

Kiếm Chi Tàn lập tức có chút run rẩy.

"Uhm...thật hiếm khi thấy một sát thủ sợ hãi như vậy ah"

Quả thật là hắn sợ hãi, thế gian này dù là sắt đá cỡ nào thì cũng không có ai dám vỗ ngực nói mình không sợ Phệ Thiên Tằm.

Cảm thấy máu huyết tinh hoa, và linh hồn đang chậm rãi mất đi, cốt nhục đang dần bị thôn phệ từng chút..từng chút một, cái cảm giác khủng bố đó tràn đến dù là một đời uống huyết liếm đao Kiếm Chi Tàn cũng không thể ngăn cản được cơn sợ hãi buốt giá.

"Ahhhhh....ahhhhh...." tiếng gào thét vang lên, máu huyết trên người hắn chậm rãi bị cuốn ngược vào trong rồi biến mất nơi cuống tim chỉ để lại một cái lỗ thủng bầy nhầy thịt nát ở nơi ngực.

Thánh giả rất khó chết, nhục thân dung hợp vào địa chi vĩnh hằng, dù có bị phá đến nát bét chỉ cần không chết thì vẫn sẽ hồi phục lại.

Cái lỗ thủng này cũng như vậy, nhưng mà Kiếm Chi Tàn bây giờ đã chẳng quản được đến cái gì thương tích này nữa.

Sinh khí mất đi, chân linh hồn lực mất đi, khí vận lực mất đi thậm chí là cả địa đan cũng đang chậm rãi bị thôn phệ biến nhỏ.

Từng sợi gân mạch dần héo rút đi, từng lóng xương đang dần già đi lực lượng trong cơ thể đang xói mòn đi.

Địa thánh được nhân gian xưng là bất tử giả, nhưng chờ hắn bị lấy đi hết sinh mệnh...lúc đó cái gì bất tử đều trở thành hư vô.

Sinh mệnh của thánh giả dai dẳng nhưng cũng vì như vậy cho nên cái chết của họ cũng càng thêm nhiều thống khổ.

"Tha...tha cho ta, ta có thể vì ngươi phục vụ...ta có thể giết người..."

"Hừ...bất quá cũng chỉ là một thánh giả nhỏ nhoi mà thôi, ta không thiếu"

"Ta...ta biết nội tình Huyết Sát Các...ta có thể nói cho ngươi...ahhhhh....tha mạng..."

"Thông tin đó, ta có thể chậm rãi sưu hồn của ngươi....không cần phiền phức như vậy..."

"Ta...ta biết lối vào một di tích thượng cổ, ta...."

Thiên lạnh lùng đưa tay lên búng một cái.

"Tách...phụp...ahhhhh....tha mạng..."

Thiên nhếch miệng khinh thường nói.

"Thập....bộ...sát...nhân, dưới Kiếm.. chi.... tàn..." giọng nói của hắn tựa như chê cười, tựa như nhạo báng

"Ngu xuẩn....tách...."

"Ahhhhhhhh...."

"Lấy giết người làm niềm vui, nhưng lại sợ chết....cốt khí nam nhi đâu, bạo ngược huyết tính đâu....uy nghiêm địa thánh đâu...tách...."

"Ahhhhhh..."

"Ta..biết sai rồi...tha...cho ta....van cầu ngươi...tha cho ta"

"Dưới kiếm của ngươi, lời cầu xin tha mạng bi thiết nhiều lắm nhưng có lần nào ngươi tha cho họ không?...."

"Tách....phụp...ahhhhhhhh"

"Không...ngươi không thể giết ta, Huyết Sát Các sẽ truy sát ngươi....cả tên đó nữa....hắn cũng sẽ không tha cho ngươi"

"Hắn sao....nói ta nghe đi, hắn...là ai"

"Hắn sao....hahahahaha...là người ngươi không thể trêu vào...hahahaaha..."

"Uhm....là vị hoàng tử nào, tam hoàng tử...nhị hoàng tử...hay là..." Thiên cười cười trong rét buốt

"Ngươi...."

"Yên tâm cảm thụ cái chết của mình đi thôi"

Thiên dời bước qua hắn tiến tới phía Băng lão.

"Ma quỷ....ngươi sớm đã ở đây, ngươi có năng lực cứu người nhưng mà tại sao....tại sao bây giờ ngươi mới đi ra...ma quỷ, ngươi cút ngay đừng tới gần Băng lão" băng tuyết tiểu thư bên cạnh lão lập tức gào thét nổi đóa

"Không sai....ta sớm đã ở đây quan sát hết thảy, ta cũng có thừa năng lực cứu hắn...nhưng mà bây giờ ta mới xuất hiện là tại vì sao...Băng lão...ngươi hẳn là phải hiểu chứ"

Lúc này Băng lão mới run run mở đôi môi khô khốc nói.

"Công tử...ta biết, nhưng đáng tiếc bây giờ đan điền ta đã....nguyện vọng được về dưới trướng của ngài e rằng...."

"Uhm....ngươi muốn về dưới trướng của ta, được....ta chấp thuận"

"Nhưng mà...công tử...tu vi của ta đã...ta..."

Thiên cắt đứt lời lão.

"Tu vi của ngươi sao....quá...phế vật, thuộc hạ của ta...không cần loại phế vật như vậy....ngươi dùng mạng sống để tỏ ý thuần phục với ta, đó mới là giá trị của ngươi"

Tay Thiên trở một cái sau đó tựa như liên hoa trước gió, trong chớp mắt hiện lên vô số đạo tàn ảnh sau đó...

"Rào...rào..." sinh mệnh nguyên lực từ khắp bốn phương tám hướng liền cuộn trào kéo tới.

Đáng sợ cấm kỵ chi lực cuộn trào dâng lên giống như đại quân chinh phạt.

"Tinh..." một âm thanh mê người vang lên kéo theo một đạo hào quang xanh biếc lấp lóe.

Mầu xanh phù văn này ẩn chứa lực lượng lớn lao và đáng sợ cấm kỵ chi lực rõ ràng là một đạo địa phù, nhưng mà nó ở đây không ngờ lại không chút năng lượng phát tiết, hồn nhiên thiên thành tựa như một sinh linh trong vũ trụ.

Đạo phù văn này vừa sinh ra liền như có linh tính bắt đầu tự mình lắc lư bay tới sau đó nhập vào đan điền Băng lão hoàn mỹ sáp nhập vào đó.

Cảnh tượng này vừa hiện lập tức liền khiến mọi người ở đây hoảng sợ không dám tin vào mắt mình.

Cho dù là Băng lão hay Kiếm Chi tàn hay là băng tuyết mỹ nữ và Doãn gia tam đại mỹ nhân đều không ngoại lệ.

Phù văn này....đây là phù văn sao, hắn khắc phù vào không trung...lăng không tạo phù...

Đó là điểm đã đủ kinh thế hãi tục nhưng họ lại không có ai quan tâm tới tại vì họ bị linh tính của nó làm cho sợ hãi.

Linh tính...đó chính là linh tính của phù văn...cũng tức là nói, đây chính là một đạo...Linh Phù trong truyền thuyết.

Là một loại cực hạn chi phù đạo mà chỉ tồn tại trên lý thuyết chưa từng có ai từng thành công.

"Đây....đây là...Linh Phù trong truyền thuyết đó sao" Doãn Lục Anh đi nhiều hiểu rộng nhưng bây giờ cũng lắp bắp khiếp đảm.

"Tiêu ca...huynh ấy, ngay cả linh phù cũng có thể khắc thành...hèn gì...hèn gì hôm đó..." Doãn Kế Anh nhớ tới lúc còn ở chung với Tiểu Thanh đã mấy lần thấy Thiên khắc phù bây giờ giống như mới hiểu ra điều gì.

Bên cạnh Băng lão, vị băng tuyết mỹ nhân đeo khăn che mặt kia cũng mở lớn mắt đẹp ngây ngẩn nhìn tới.

Sốc nhất, đó vẫn là Kiếm Chi Tàn

Người mà hắn muốn giết đây sao...

Người mà hắn tưởng rằng như con dán có thể đạp chết đó sao, người mà hắn dùng cả chục ngày để chậm rãi chơi đùa đó sao.

Nhắm lại đôi mắt đỏ tươi...hắn cảm thấy mình chết không oan, buông lỏng cho sự sống trôi đi, hắn không còn gì luyến tiếc.

Một đời sát thủ lừng danh, Kiếm Chi Tàn kể từ nay đi đến chung kết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui