Giới Thần

"Ngươi cũng giống hệt như tên thái tử ngu ngốc kia...cao ngạo mà ngu xuẩn, chỉ biết xem mọi vật là giun dế mà lại không biết rằng...chính mình quá tự cao tự đại"

"Đối với những đối thủ như vậy...ta một chút hứng thú chiến đấu cũng không có....còn nhớ ta từng nói gì không... "Nếu ngươi dám dùng đến pháp giá này...ngươi chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục"...Dương Tiêu, ta nói được làm được"

"Hahahahaha....buồn cười, giun dế nhãi nhép như ngươi mà cũng cuồng vọng muốn ta vạn kiếp bất phục....tiện nhân...chết đi cho ta.."

"Rít..tttttttt....kít...." bàn tay Hủ Thi Vương vung ra, lực lượng khủng khiếp chứa trọn vẹn triệu tinh vừa ra liền rít gào chẻ dọc hư không vồ tới. 

Kinh khủng lực lượng hủ hóa đi đến đâu liền khiến không gian tựa như nát bấy vỡ vụn.

Nhấc lên ánh mắt Thiên vẫn không nhanh không chậm đứng đó, gió táp như bạo vũ ập đến, khí áp như thôn sơn hà áp tới đều không làm hắn mảy may chấn động.

Phía sau hắn vẫn là một đám mỹ nữ, mặc dù đại đa số đều mặt trắng biến xanh vì sợ hãi nhưng vẫn vững vàng nép sau lưng hắn không hề có ý rời đi tựa như họ vững tin rằng nếu ở sau lưng hắn mà không an toàn thì không còn chỗ nào khác an toàn hơn vậy.

"Ta đã nói rồi...đừng dùng chút thực lực cỏn con đó ra làm trò đùa trước mặt ta..."

Thiên vừa nói, tay phải hắn lại vừa vung ra, không nặng không nhẹ, không hoa dung không mỹ lệ, không gấp gáp không mãnh liệt cứ như vậy chỉ 1 cái phất tay.

Hờ hững mà đơn giản

Tùy ý mà phiêu dật

Một cái phất tay này thậm chí không sinh ra bất kỳ khí áp, không có bất kỳ lực lượng dao động thậm chí một chút khí thế cũng không có nhưng mà...

"Keng...Pụp..." trước kinh khủng lực lượng mà hủ thi cự thủ vỗ đến, khi vừa chạm một cái phất tay này liền vang lên một âm thanh "keng" nhỏ bé sau đó....

Sự việc khiến người không thể tin liền diễn ra.

Bàn tay dơ dáy hôi thối mà mạnh mẽ kinh người đó cứ như đậu hũ liền bị nghiền nát sau đó mềm như bún bị đánh lõm vào trong gãy vụn xương cốt, nát bấy cốt nhục, làn da bình thường như thép đúc dù là triệu tinh lực lượng Phệ Ma Bức đều không làm được gì nhưng bây giờ....nó lại tựa như bún mềm yếu ớt.

Âm thanh "pụp" kế tiếp chính là do vô số âm thanh gãy vỡ nát vụn, nghiền vỡ cùng lúc hòa vào nhau mà thành.

Tựa như bẻ cành khô, một cái phất tay này hệt như cự phủ nện vào bùn nhão, hủ thi cự thủ trước mắt nó yếu ớt mà vô dụng đến không thể tin, cứ như vậy liền bị đánh thành một bãi bùn nhão nát bấy.

"Hự..." chỉ kịp hự lên một tiếng, Hủ Thi Vương liền như lá khô rơi rụng bị đại lực đánh văng, cánh tay hóa thành một đám mưa máu mầu xanh văng tung tóe.

Hơi ổn định lại tại hư không, Hủ Thi Vương trợn lồi cặp mắt đỏ ngầu không thể tin nhìn tới Thiên.

Ở đó, Thiên chậm rãi bước tới phía lão rất chậm nhưng mỗi bước chân hắn ngự đạp hư không lại như gõ mạnh vào con tim lạnh buốt của mọi người.

Lực lượng này...quá không thể tin nổi....quá mạnh

Chỉ 1 cái phất tay hủy diệt thao thiên cự thủ ẩn chứa bàng bạc lực lượng hàng triệu tinh.

Khủng bố....quá khủng bố một cái phất tay.

Thật không thể tưởng nổi, lực lượng mà cái phất tay này phất ra....sẽ là khủng bố tới cỡ nào.

Cực hạn lực lượng của một thánh cấp cửu trọng đó là 40 vạn tinh, và cực hạn khả năng dò xét của nhân loại là tiếp cận 90 vạn tinh tức là gần triệu tinh lực lượng dưới thần.

Khi lực lượng vượt qua giới hạn triệu tinh này thì mọi thần thông quan sát của nhân loại đều vô pháp nhìn ra.

Nói cách khác, một cái cự thủ của hủ thi vương này chỉ ẩn chứa lực lượng tiếp cận triệu tinh của thần....vậy thì một cái phất tay của Thiên.

Một cái phất tay không gây ra bất kỳ dao động lực lượng, tựa như không ăn nhân gian khói lửa, không phàm tục thô cứng, không thế lớn thao thiên nhưng mà....nó lại dễ dàng nghiền nát triệu tinh lực lượng như cọng bún mềm.

Đó sẽ là lực lượng trình độ nào, chí ít cũng phải gấp 10 lần con số triệu tinh thậm chí...e rằng phải lên tới con số còn đáng sợ hơn...khủng bố hơn. Gấp trăm lần

Tức là trăm triệu tinh lực lượng...không sai, chỉ có con số cỡ này thì mới có thể nghiền ép dễ dàng như vậy...nói như vậy...

Sự tầm thường đến vô vị của 1 cái phất tay này,....nó sở dĩ không chút khí thế đó là do đâu...là do lực lượng đã đạt đến cực hạn, là do mắt người vô pháp nhìn thấy.

Là do nhân loại ngu dốt, thiển cận và hèn yếu

Thế gian sao lại có thể tồn tại loại lực lượng kinh khủng đến bậc này...

Nhân loại sao có thể đánh ra được loại lực lượng khủng bố đến bậc này.

Trăm triệu tinh lực lượng....Đến ngay cả thần cũng bị nghiền nát

Trong lòng mọi người ở đây. Một cảm giác hoang đường liền mọc lên sau đó phá tan hết mọi thế giới quan của họ từ trước đến giờ.

Một cảm giác ngộ ra, cảm giác lạnh buốt mà rợn người sinh ra.

Dương Tiêu tên này...hắn...quá khủng bố.

Ngay lúc này, giọng Thiên lại không nhanh không chậm tựa như gõ nhịp mà vang lên khiến biết bao cặp mắt đều khiếp đảm nhìn tới

"Ta không sợ đắc tội Thần Mộc Tông,...ta xem thường Vương gia, xem thường Lục gia thậm chí là cả Hoàng gia là vì sao?...ta xem Thu gia các ngươi như cỏ rác....xem Dương gia như bùn nhão, và ngươi...ta xem như giun kiến, còn tên Đại Hoàng Tử kia...hắn ngay cả tư cách chiến với ta cũng không có....Thu Vô Mệnh...ngươi hiểu 4 chữ "vạn kiếp bất phục" là gì chưa"

"Cạch..."bước chân Thiên lại bước tới một bước cuối cùng sau đó không nhanh không chậm nhìn sang một đám Người Dịch Kiến Hành, Băng Vô Cương nói.

"Ta hỏi các ngươi...ta bây giờ tu vi là gì?"

Câu hỏi của hắn vang lên lập tức liền gõ vang trong tai mọi người.

Vô số thần thông quan sát liền mở ra nhưng mà điều đó là hoàn toàn không cần thiết.

Tu vi của Thiên, ai ở đây cũng có thể nhìn ra

Nhân cảnh sơ kỳ

Hay nói tệ hơn, đó là còn chưa độ tiểu thiên cơ lôi kiếp. Mới chỉ là ở cảnh giới thông thần luyện thể cảnh đỉnh phong.

"Chủ...chủ nhân, ngài không phải thần cảnh sao...vậy không lẽ thật sự là nhân cảnh" Dịch Kiến Hành bình thường lãnh khốc vô tâm nhưng bây giờ lại lắp bắp có chút run run.

"Không sai...ta chân thật tu vi chính là luyện thể cảnh Thông Thần đỉnh phong...hoàn toàn không phải cái gì thần cấp"

Lời này hắn vừa ra liền khiến toàn trường khiếp đảm...thật sự mà nói đã không thể dùng từ khiếp đảm để hình dung.

Nếu hắn là tu vi tiếp cận nhân cảnh vậy thì trăm triệu tinh lực lượng là do đâu...là do đâu mà có.

"Ta hỏi các ngươi....lực lượng như vậy, các ngươi có muốn hay không?"

Một câu này vừa ra, trăm vạn trái tim liền chấn động

"Muốn...chủ nhân..." 

"Phịch..." Dịch Kiến Hành quỳ rạp trên đất, cái đầu cúi sát tận đất

"Phịch.." Băng Vô Cương quỳ xuống.

"Phịch.." Lạc Vẫn quỳ xuống

"Phịch...phịch...phịch..." Văn Trung Hoa, Văn Trí, Phù Mãnh đều quỳ xuống.

800 lão binh quỳ xuống.

Thiên lại hướng mắt sang đám thánh giả phía Vương Gia, Ngũ Độc Môn, huyết sát các...nói tiếp.

"Trời có đức hiếu sinh, cho các ngươi cơ hội cuối...thần phục, hoặc chết"

Lần này giọng Thiên vang lên vô cùng nhẹ nhàng không hề có một chút áp lực lại càng không có một chút tính uy hiếp.

Nhưng mà cũng một câu đó bây giờ khi lọt vào tai họ lại trở thành âm thanh khiến người khiếp đảm.

"Keng..." Lục Anh Kỳ, cô gái theo bên Hoàng Chiếu liền run rẩy quỳ gối xuống.

Sau đó "keng..." Lục Hàn theo bên Hoàng Siêu cũng quỳ.

"Keng...keng..." Vương Yến Nhi, Yến Tương Tư mấy nữ nhân đều đồng loạt quỳ xuống.

Những nữ nhân này tất cả đều chỉ là sản phẩm của quan hệ ràng buộc lợi ích, khi họ cảm thấy người mình theo đã thất thế là liền bán chủ cầu vinh, lại một lần quỳ gối kẻ thắng cuộc.

Đó chính là những nữ nhân vì lợi ích mà sinh, rất thuần túy chỉ là như vậy

Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ 2...thứ 3.."

"Keng...ta thần phục" một tên thánh nhân người Vương gia quỳ xuống.

Nam nhân chỉ khác nữ nhân ở chỗ đó là cách thể hiện, còn về dục vọng hay tham luyến thì đều có tính chất giống nhau.

Tu luyện tại Vương gia, đã gần 200 năm mà vẫn chỉ dặm chân ở nhị thánh yếu đuối, 300 năm sau như cũ họ vẫn ngã xuống thành nắm xương khô.

Tu vi, tuổi thọ, lực lượng và trường sinh...có ai mà không muốn

"Phịch...phịch..." 11 thánh nhân Vương gia đều nhất loạt quỳ gối theo.

"Phịch..." mấy tên thánh nhân người Lục gia quỳ xuống.

"Phịch..." mấy đại công tử thiên kiêu đi theo bên người Hoàng Siêu, Hoàng Chiêu đều quỳ gối

Cuối cùng, ngay cả lão tông chủ Băng Tuyết Cốc cũng ngự không bay tới sau đó chậm rãi quỳ xuống một gối.

Trước kia lão vẫn không thể hiểu nổi Băng Vô Cương sao lại hồ đồ thề nguyện đi theo Dương Tiêu này như vậy, bây giờ lão hiểu rồi.

Còn lại một đám thánh nhân thuộc Huyết Sát Các và Ngũ Độc Môn ai nấy đều hướng cặp mắt nhìn tới Hoàng Siêu giống như chờ lệnh.

Lúc này kể cả Hoàng Chiêu và Hoàng Chung cũng đều đồng loạt nhìn tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui