Giới Thần

Lúc này một vị công tử phong thần tuấn tú đứng lên, tay cầm quạt xếp phong nhã lễ độ

"Phong cảnh tú lệ lại thêm các vị mỹ nữ khuynh thành tuyệt mỹ thế này xuất hiện, thật là như trời giáng điềm lành, hân hạnh..hân hạnh...đã là cùng mái đình ắt là có duyên không biết có thể cùng các vị mỹ nhân ngồi chung một bàn hay không?, tại hạ Phan Chương"

Tên công tử này phong độ nho nhã, khí thế trên thân tán phát mang theo một chút uy nghi, lời thì nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa khí thế không thể không theo. 

Lúc này một chiếc bàn bên cạnh, vị công tử kia cũng đứng lên

"Tại hạ Phan Đình cũng hân hạnh khi được gặp các nàng, hân hạnh được làm quen"

Tên này vừa nói vừa phe phẩy quạt xếp, khí thế trên thân cũng nhẹ nhàng khả ra. Hắn tin tưởng loại đặc thù khí tức này phả ra sẽ không có ai dám không nể mặt.

Hoa Linh Quốc có một điểm đặc thù, hoàng tộc Hoa Linh đều có huyết mạch đặc dị, khí tức trên thân có lực hấp dẫn vô cùng, hơn nữa khắp cả nước đều không có ai có loại khí tức thế này.

Khí tức này vừa ra, không ai không biết họ là hoàng tộc

Nhưng mà dĩ nhiên chuyện này nhóm người Thiên không biết, mà dù có biết thì cũng không có hứng thú đi quan tâm.

6 vị mỹ nữ giờ này ai cũng đều hướng tới Thiên, trăm mối cảm xúc ngổn ngang lấy đâu tâm trạng mà đi quan tâm mấy.

Thiên không động, mấy nữ không động, hai người kia cũng không động. Bầu không khí bất chợt lặng đi.


Phan Đình và tên công tử kia lần lượt cảm thấy ngượng.

"Haha...vị công tử này hẳn là ngắm hoa có tâm trạng đi, không biết có hứng thú cùng bổn công tử đối thơ văn đàm học vấn hay không?"

Phan Đình ánh mắt sắc bén chốc lát liền thấy được sự chú ý của đám người này đều đổ về ai, hắn liền khéo léo đưa đẩy vấn đề qua Thiên.

Hành động này trên thực tế là một lời khiêu khích, hắn lại càng tự xưng "bổn công tử" đã cố ý tiết lộ thân phận đồng thời tự mình lấy thế đã áp lên Thiên một đầu.

"Hai vị công tử xin cứ tự nhiên, công tử nhà ta đang không vui, xin thứ lỗi"

Doãn Lục Anh thành thục hiếu lễ chủ động đứng ra giải vây

Nàng chỉ là muốn cắt đứt phiền phức không muốn dây dưa, sắc mặt lạnh nhạt giọng nói không hảo tâm, nhưng mà nàng không nói thì thôi nói rồi lại càng khiến 2 tên này mượn cơ hội.

"Công tử nhà ngươi không vui có thể đến chỗ khác tìm vui, bổn công tử là chủ nhà có thể đại diện đưa các nàng đi thăm thú, công tử nhà nàng tất nhiên có thể đi cùng" 

Lời này nói ra dĩ nhiên là có ý xúc phạm, cố ý đưa các nàng lên vị trí trung tâm đưa vị "công tử" như Thiên thành kẻ theo đuôi người hầu.

Và dĩ nhiên hắn cũng là nghĩ như vậy, trong nhóm này Thiên là người quần áo giản dị nhất đẹp trai nhưng thiếu bắt mắt nhất, 5 nữ tử đẹp như hoa như ngọc đi dạo, 2 tên kia cầm kiếm còn Thiên một mình tất nhiên sẽ là người hầu tay sai.

Loại suy nghĩ này vừa ra liền bị hắn chắc mẩm là thế, tuy nhiên loại sai lầm này lại là một sai lầm chết người.

Lời này hắn vừa ra, lập tức 7 đạo ánh mắt khiếp người chiếu tới, bầu không khí thoáng chốc lạnh xuống.

Dịch Kiến Hành, Bá Chương khí thế tựa như hung thần ác sát, ánh mắt phát ra tia phẫn nộ.

Khí thế này vừa ra, lập tức liền đem 2 tên công tử này nhấn chìm.

Phàn Chương, Phan Đình có chút bất an nhưng không sợ hãi, ánh mắt chăm chăm liếc nhìn tới mỹ nhân.

Nhưng lúc này các nàng ai nấy đều tự phả ra một loại khí tức băng lạnh, mặt đẹp phủ đầy băng sương.

Lúc này một vị tiểu thư trước đó ngồi cùng Phan Chương bỗng nhiên đứng lên mắng.

"Hừ, một đám tiện nữ nhân giả trang cái gì cao quý, trước mặt tứ thái tử mà còn ngu xuẩn mất khôn, trước mặt bổn tiểu thư còn dám giả thanh cao...hừ, người đâu...tát mặt"

Xung quanh nàng vốn không có ai nhưng lời nàng vừa nói ra xong, lập tức liền xuất hiện một đạo nhân ảnh.


Tên này như quỷ mị hiện ra sau đó chớp nháy một cái liền tới ngày trước mặt Doãn Kế Anh một tay tát tới.

Nhưng mà lại ngay lúc này, một đạo ánh mắt bỗng nhiên chiếu tới.

Nhân ảnh này tức thì đứng lại tại đó trong tư thế bàn tay còn vung lên, cả người như tượng băng vô pháp nhúc nhích

Ánh mắt Thiên bình đạm như không, bình tĩnh mà vô vi, không oán không nộ.

Ánh mắt này tựa như giếng sâu tĩnh lặng lại như biển sâu bất động.

Ánh mắt này chậm rãi đi tới, nó lướt qua từng gương mặt mang theo khí thế tĩnh mịch tựa như tử vong phủ xuống.

Ánh mắt chậm rãi lướt qua sau đó tựa như không có hứng thú gì nữa lại quay trở về nhìn về phía tên thánh nhân vừa ra tay với Doãn Kế Anh.

Tên này chỉ trong chốc lát này liền mồ hôi ướt đẫm, lạnh buốt thấu tim gan.

Lần nữa ánh mắt Thiên lại lướt đi, mọi chuyện tựa như chưa từng xảy ra.

Nhưng mà lúc mà ánh mắt đó đã qua đi, mọi người ai nấy tựa như bị rút hết sức lực.

Phan Đình, Phan Chương trở về chỗ ngồi, ai nấy phá lệ âm trầm. Hai vị tiểu thư cùng bàn với họ ai nấy mặt đẹp bừng bừng lửa giận.

.....

"Tiêu ca...huynh.. nhớ mẹ sao?"


"Không.."

"Ta biết là huynh nhớ mẹ, ta biết là huynh gấp gáp muốn gặp lại bà ấy, Thu gia trong thời gian tới nhất định sẽ tới...huynh sẽ bắt đầu triển khai kế hoạch cứu mẹ ra, cha cũng đang rất mong ngày này.."

Dương Tiểu Thanh nước mắt tràn mi miệng yếu ớt nói.

Nàng thấy hắn đi tới đây liền một thân tâm trạng vẫn tưởng là hắn thư thả liền nhớ lại chuyện cũ.

Nàng không biết cảm giác của một người hơn chục năm lầm lũi gian khổ lay lắt sinh tồn là như thế nào, nàng cũng không biết cảm giác của một người tựa như ma như quỷ một mực quên đi sinh mệnh để đánh đổi tất cả tìm về gia đình là như thế nào.

Nhưng mà nàng chỉ nghe qua vài lời nói của hắn, chỉ nhìn qua tâm cảnh của hắn, chỉ nhìn thấy chút nếp nhăn trên trán hắn, nàng hiểu được loại đau khổ này lớn tới cỡ nào.

"Không...Thu gia,...ta vốn không phải đang tìm về mẫu thân mà đơn giản...

....chỉ vì...trả..thù"

.....mẫu thân đã không còn, vậy thì bọn chúng.. Cũng chỉ có thể chết"

"Thu Vô Thần đã đến đây, hắn..đến rồi"

"Ah...hắn...hắn tới...từ khi nào" Dương Tiểu Thanh kinh hoảng nép vào người hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận