Xuất hiện rồi, quan điểm "Không học Văn sử, không xứng tu luyện"!
Bởi vì Tống Nhất đã được Lý Văn Văn nhắc từ trước nên cũng không quá ngạc nhiên trước giọng điệu này.
Nhưng cô cảm thấy thầy chủ nhiệm vẫn chưa thuyết phục được cô, chỉ hô một câu khẩu hiệu thì không có tác dụng gì đâu.
"Trước hết chưa nói đến việc hiểu biết và bày tỏ là nền tảng của sự giao tiếp giữa người với người.
Chúng ta chỉ nói tu luyện thôi, nếu như em không có năng lực phân tích thì sẽ rất khó hiểu được pháp quyết hoặc quy tắc.
Mà năng lực bày tỏ của em cũng không ổn, không hiểu cũng không biết nên đặt câu hỏi như thế nào, người khác cũng không thể giải đáp thắc mắc cho em."
"Chờ em tu luyện có thành tựu, có thể sẽ muốn giảng dạy cho người khác, nhưng em giảng người khác lại nghe không hiểu, làm thế nào đây? Viết văn có thể huấn luyện nhiều loại năng lực của em, không được lười biếng."
Cái tên trong đầu cô lại bắt đầu giơ chân: "Chỉ là Trúc Cơ Kỳ mà lại ăn nói ngông cuồng như vậy, tôi không cần những năng lực này vẫn có thể tu luyện! Có muốn tôi giúp cô giết ông ta không?"
Tống Nhất lại đánh bay cô ta sang một bên, trên mặt nở nụ cười: "Thưa thầy, em sẽ cố gắng làm bài tập ạ."
Trước đây Tống Nhất tu luyện quả thật không cần những năng lực bỏ đi này.
Tu luyện vốn là dựa vào sự hiểu biết của bản thân, ngay cả sư phụ cũng không can thiệp quá nhiều vào sự cảm nhận của đồ đệ.
Trước đây Tống Nhất cảm thấy đó mới là bình thường.
Bây giờ nghe thầy giáo nói như vậy, Tống Nhất không khỏi nghi ngờ: Chẳng lẽ là bởi vì những đại năng kia cũng chưa chắc đã giảng được rõ ràng nên mới dứt khoát để người khác tự tìm hiểu?
Tóm lại dù sự thật ra sao, cô vẫn không thoát được bài tập này.
Nhưng đồng ý là một chuyện, viết như thế nào lại là một vấn đề khác.
Cô cảm thấy chỉ cần một câu là có thể diễn tả được cảm nhận của cô: Nghe tiết này xong, cảm xúc của em rất phức tạp.
Nhưng rất rõ ràng, câu này còn chưa chạm đến số lẻ của 500 chữ.
Tống Nhất trở về phòng học với vẻ mặt nghiêm trọng.
Cảm nhận được sự xao động của tâm ma ở trong thức hải, Tống Nhất bỗng nảy ra ý nhằm vào cô ta: "Cô muốn khống chế cơ thể này không?"
Chắc chắn là muốn rồi.
"Vậy cô có thể viết văn giúp tôi không?"
Xin lỗi, chuyện này dính đến điểm mù tri thức của tâm ma.
"Cô còn biết vượt cả cơ chế phòng ngự của linh võng, thế mà lại không biết viết văn?"
"Cái đó là bởi vì cảm nhận được sự dao động của linh lực nên mới biết làm! Bản thân cô cũng không biết viết văn, thế mà còn không biết xấu hổ hỏi tôi tại sao lại không biết à?"
Năng lực của cô ta là bản sao của Tống Nhất.
Trong mắt tâm ma lóe lên sự lạnh lẽo: "Hay là tôi đi giết một giáo viên Văn sử, thu lấy trí nhớ trong thức hải của người đó, như vậy thì viết văn chỉ đơn giản như ăn sáng."
Tống Nhất: ...
Cô quả quyết vứt tâm ma vô dụng này xuống sâu trong thức hải.
Ngay cả viết văn cũng không biết, giữ cô ta để làm gì?
"Này này, hai người chúng ta ít ra cũng sẽ mạnh hơn một mình cô."
Tống Nhất không để ý đến cô ta nữa.
Cho dù một mình cô không được, cô cũng có sự giúp đỡ "Đáng tin" hơn tâm ma - Lý Văn Văn.
Lý Văn Văn cũng đang gọi Tống Nhất: "A Nhất, cậu sao thế? Cái gì? Không biết làm bài tập? Đây chỉ là chuyện nhỏ, sáng ngày mai đến lớp sớm một chút để chép là được."
Vấn đề được giải quyết.
Tống Nhất quên mất rằng, trước đây không lâu, cô nhìn thấy hình ảnh các bạn trong lớp chép bài tập của nhau và chơi trò chơi, cô còn từng cảm thấy rất lo lắng cho giới tu tiên này.
Đương nhiên, chép bài tập là sai.
Thế nên Tống Nhất và Lý Văn Văn cùng nhau bị phạt đi quét thao trường.
Vốn dĩ với kinh nghiệm "Già dặn" của Lý Văn Văn, chỉ là chép bài tập thôi mà, cực kỳ ổn.