Sau lần gặp đó, nhỏ cũng chẳng để ý gì nhiều đến hắn nữa, cố gắng gạt bỏ vẻ đẹp trai ma mị của hắn ra khỏi đầu. Tuy nhiên thật khó mà quên khi mỗi lần hắn xuất hiện, đám bạn nhỏ cứ rú rít hết lên, hết kéo áo đến nắm tóc nhau để tranh chỗ đứng gần hắn thêm một tí. Cũng có khi lơ đễnh, ánh mắt nhỏ và hắn sẽ giao nhau ở đâu đó dọc hành lang, dưới sân trường. Hắn luôn là người quay đi trước, nhỏ thì vẫn tò mò ngó theo. Cứ vài lần hữu ý vô tình như vậy, từng cử chỉ của hắn cho tới vẻ quý phái toát ra khi hắn giơ tay nhấc chân nhỏ đều quen cả. Nhưng nhỏ cũng chẳng để tâm nhiều, dẫu sao thì nhỏ cũng phải công nhận hắn thật sự rất đẹp trai và cuốn hút, nên việc nhỏ quan tâm đến hắn cũng bình thường thôi.
Cho tới một hôm, những bước chân vô định của nhỏ dẫn nhỏ ra một khoảnh vườn nhỏ sau trường - một khu vực bí mật rất ít người biết trừ các cán bộ lớp như nhỏ ra. Đó là nơi để họ tập họp để bàn chuyện bí mật giữa các lớp, thảo luận về các tiết mục văn nghệ dành tặng thầy cô nhân dịp cuối năm... nhưng bình thường sẽ chẳng ai ra đây cả. So với sân trước đầy nắng ấm, hoa thơm và bóng râm, nơi đây dường như khuất hẳn đi, im lặng dị thường. Hôm nay, sự im lặng đó bỗng chốc bị phá vỡ, thay bằng tiếng đàn. Tò mò, nhỏ tiến gần hơn, cẩn thận hết mức để không gây ra tiếng động. Rồi nhỏ thấy hắn ngồi đó, mái tóc nâu nhẹ bay trong gió chiều, những ánh nắng sắp tắt phản chiếu hình bóng hắn, lạnh lùng và cô độc. Tay ôm một chiếc guitar, ngón tay hắn nhẹ gảy một khúc đàn nghe sao da diết, đau khổ như vậy. Rồi hắn cất tiếng hát, một tiếng hát hay đến rung động lòng người. Nhỏ cứ như bị thôi miên, đứng ngẩn ngơ nghe hắn hát. Từng khúc hát, từng nốt nhạc rót vào tim khiến nhỏ xao xuyến. Nhỏ cố gắng nén những giọt nước mắt sắp trào, không thể hiểu nổi những giọt nước mắt đọng ở khóe mi này là vì ai, vì điều gì. Chỉ biết được là vào lúc này đây, nhỏ thật sự say trước giai điệu đầy đớn đau của hắn. Và điều làm nhỏ ngạc nhiên nhất là sau khi hát xong, hắn đã khóc. Không nhiều, chỉ đúng một giọt nước mắt, nhưng sao làm trái tim nhỏ chợt nhói.
Rồi hắn đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt hắn lúc này thật u ám. Cầm cây đàn, hắn bỏ đi, bước chân có chút loạng choạng, bàn tay hắn nắm chặt nổi đầy gân xanh, khác hẳn vẻ cao cao tại thượng của hắn ngày thường. Trong lòng nhỏ bỗng nổi lên một nỗi sợ mơ hồ. Nhỏ sợ hắn nghĩ quẩn mà tự hại chính mình thì sao? Rùng mình trước ý nghĩ đó, nhỏ quyết định âm thầm bám theo hắn.