Nhỏ thì lại đang rối muốn chết, tự an ủi chính mình: đây là nhiệm vụ một lớp trưởng phải làm, cho dù hắn không học chung lớp với nhỏ. Sau khi tìm thấy hắn, nhỏ ngồi ở một góc khuất gần đó, cố gắng thu mình khỏi chốn xa hoa này. Suốt buổi tối nhỏ ngồi đó, nhìn hắn uống hết ly này đến ly khác mà lòng quặn đau. Đợi khi hắn đủ say, nhỏ mới bước tới gần, cầm tấm thẻ tín dụng VIP hắn để ngay đó, trả tiền rồi lôi hắn ra ngoài. Gọi vội cho chú tài xế, nhỏ thở phào nhẹ nhõm khi hắn không có gây sự hay động tay động chân gì khi chú tài xế giúp nhỏ đưa hắn lên xe cả. Hắn chỉ ngồi yên, khuôn mặt lúc này lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Đưa hắn về tới nhà mình, nhỏ gọi người giúp việc ra giúp đưa hắn vào, tự tay pha nước chanh, nấu cháo cho hắn. Cha mẹ nhỏ lúc nào cũng đi công tác xa nhà, chị gái nhỏ, Nguyễn Trần Kim Dung, thì đã ngủ lại nhà bạn nên nhỏ chẳng còn phải lo có ai biết được. Những người giúp việc trong nhà ai cũng thân với nhỏ, nhỏ cũng không sợ họ nói cho cha mẹ nghe. Nấu xong xuôi, nhỏ bưng cái mâm với chén cháo, vỉ thuốc và cốc nước lên.
Lúc nhỏ quay lại thì hắn vẫn nằm mê man, đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền. Tiến lại gần hơn, một lần nữa nhỏ lại bị hắn cuốn hút. Giơ tay, nhỏ bỗng chạm vào khuôn mặt điển trai, nóng ran vì rượu của hắn. Một nỗi rung động kịch liệt chạy từ những ngón tay đang run rẩy đến thẳng trái tim của nhỏ làm nó đập không ngừng. Hắn đang nằm yên, đột nhiên choàng dậy, đôi mắt mờ mịt nhìn chung quanh. Đó là lần đầu tiên mà nhỏ thấy nỗi đau, sự cô đơn, yếu đuối hằn rõ trong mắt hắn như vậy. Nhỏ rất muốn an ủi hắn, dù cho nhỏ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra cả. Vậy là nhỏ nhẹ nhàng ôm hắn, tựa đầu vào hõm vai hắn, cánh tay mềm mại quấn quanh thắt lưng hắn.
Hắn lúc này hoàn toàn bất động, một lúc sau như sực tỉnh thì ôm chặt lấy nhỏ, rất chặt, như muốn truyền hết nỗi đau cho nhỏ vậy. Nhỏ tuy bị ôm chặt nhưng không hề thấy đau, có chăng chỉ là đau vì hắn thôi, vì ở trong vòng tay hắn thật sự rất dễ chịu. Hắn mang theo hương bạc hà thơm mát, quyện với mùi oải hương trong dầu gội nhỏ hay dùng, tạo nên một vị thanh mát mà ngọt ngào lạ thường.
Xem chừng hắn không muốn bỏ ra, nhỏ đành gỡ nhẹ tay hắn ra, bắt hắn ngồi xuống để nhỏ lấy cháo đút cho hắn, sau đó lại cho hắn uống thuốc. Hắn không gật cũng chẳng lắc, chỉ ngồi im lặng làm theo lời nhỏ nói. Để hắn ăn uống xong, định rời đi cho hắn ngủ thì cả người nhỏ bỗng bị kéo xuống. Hắn vòng tay qua vòng eo mảnh khảnh của nhỏ, ôm nhỏ rất chặt. Nhỏ đỏ mặt, nhưng cũng không thể làm gì ngoại trừ để yên cho hắn ôm, rốt cuộc đêm đó ngủ bên cạnh hắn luôn.
Sáng hôm sau, nhỏ dậy từ năm giờ sáng, giờ dậy thường ngày của nhỏ. Thấy hắn vẫn còn đang ngủ ngon lành bên cạnh, nhỏ quyết định để yên như vậy luôn.
Nhỏ gọi chú tài xế của nhỏ lái xe đưa nhỏ với hắn lại trường, để hắn lại sân sau cùng một vỉ thuốc nhét trong túi áo hắn. Trước khi đi, nhỏ bồi hồi hôn nhẹ lên trán hắn. Quay vội đi, nhỏ đặt tay lên trái tim đang đập dồn dập của mình, nơi một cảm xúc lạ lùng được nhóm lên. Phải chăng... nhỏ đã thích hắn rồi?