Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

Edit: hoacodat

Đợi đến khi Vương thị rời khỏi viện, Dương lão thái thái mới không chút hảo ý liếc nhìn muội tử nhà mình.

“Được rồi, mẫu tử hai người còn ở chỗ này muốn có tôn nghiêm gì, mau trở về nhà nghiêm chỉnh mà sám hối đi.”

Từ trước đến nay mẫu thân của Ánh Tuyết đều rất sợ vị tỷ tỷ này, lúc này nghe lời Âm Nhi, cũng biết tâm tình tỷ tỷ không thoải mái, nhưng nhìn khuê nữ và ngoại tôn nữ đáng thương nhà mình, không khỏi mặt dày nói:

“ Nói thế nào thì Ánh Tuyết cũng là ngoại tôn nữ thông hôn của tỷ tỷ, đã thân lại kết thêm thân, thành con dâu của tỷ tỷ, nói ra cũng so với người ngoài gần hơn, vì sao tỷ tỷ lại một lòng thiên vị người bên ngoài?

“Người bên ngoài?”

Lão Dương thị bị bà chọc giận cười nói:

“Ở đây không có người ngoài, hôm nay ta sẽ nói rõ nội tình cho mẫu tử hai người các ngươi hiểu, bây giờ nhìn Tô phủ chúng ta cũng có chút vinh hiển, nhưng chuyện này ai mà không biết, không phải dựa vào mặt mũi của người Vương phủ mà có chút vinh quang sao, người ta coi Tô phủ ra cái gì, ngươi hồ đồ, ta cũng không hồ đồ, Ánh Tuyết ở Ký Châu làm ra mấy cái chuyện kia, cho rằng ta không biết, nếu ngươi không phải cháu của ta, ngươi cho là ta sẽ dung tha sao, đã sớm đuổi ngươi ra ngoài rồi, còn mong Triệt nhi nâng đỡ vợ lẽ như ngươi sao, nếu ta nói, đừng được tiện nghi mà khoe mẽ, yên phận sống qua ngày đi, sau này nhi tử, nhi nữ lớn, tự nhiên tựu ngao xuất liễu đầu (có được mặt mũi), nếu còn gây chuyện sinh sự nữa, đừng có nói ta chưa báo mẫu tử hai người các ngươi, nơi này không phải Ký Châu, là Kinh thành, trừ Vương phủ bên kia, phía trên còn có nương nương đấy.”

Dương lão thái thái dùng lời nói kẹp thương đeo gậy quở trách, đã làm mẫu tử Ánh Tuyết ngậm miệng. Đuổi đi ra ngoài, Dương ma ma bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ:

“Bà bà cần gì vì chuyện này mà tức giận, thật không đáng.”

Dương lão thái thái thở dài, dựa người vào ghế tựa, tay ôm lò ấp vào trong ngực chà chà:

“Ta không phải không nghĩ như thế, bất quá mẫu tử Ánh Tuyết hai người này thật sự vô cùng hồ đồ, cũng không rõ thời thế mà đối đầu bên kia, một đường cùng Vương thị dây dưa gây sự, cũng không suy nghĩ một chút về sau, đừng nói về sau, nói ngay ở hiện tại, Vương gia nhà kia chúng ta chọc không nổi, nhưng mà, ta thấy nha đầu Uyển Nhược vẫn vượt xa với lời đồn, thật có mấy phần bộ dáng của Hiền phi nương nương đại khí hơn người.”

“Cũng đúng.”

Dương lão thái thái cũng không nhịn mà phụ họa thêm:

“So với mấy cô nương trong Vương phủ đại gia tộc, ta nhìn sao cũng thấy nó mạnh hơn chút, bộ dáng nhỏ nhắn cơ trí đứng ở đó, cũng hết sức chững chạc, là một dạng tiểu đại nhân, không biết ở bên kia là tâm can bảo bối được thương yêu của Phong lão quân sao.”

Lời nói này quả thật không sai, hôm sau, vừa mới thức dậy dọn dẹp thỏa đáng, Vương phủ bên kia liền sai bà quản gia đến đón đi, nói là lão thái thái lẩm bẩm một đêm, hôm nay nếu không thấy được khuê nữ cùng ngoại tôn nữ bà liền không ngủ.

Dương lão thái thái nào dám ganh tỵ, cản ngăn, vội cho Vương thị về thăm nhà. Vương thị lần này về nhà vẫn mang theo Uyển Nhược và Thừa An. Tuy Thừa An là con vợ lẽ, nhưng được nuôi bên vợ cả, cũng cần phải đi theo. Vả lại, Vương thị cố ý tách cậu và Chu Ánh Tuyết ra, trong lòng có chủ ý, sẽ làm cho hai mẹ con xa lạ, để tránh nàng về sau không gặp rắc rối.

Ngồi kiệu mềm qua hai con đường, xa xa liền thấy một tòa nhà lớn trang nghiêm, quí khí, đèn lồng đỏ treo trước cửa viết một chữ Vương, Uyển Nhược liền biết đó nhất định là phủ đệ nhà ngoại rồi.

Xuống kiệu, dọc theo hành lang gấp khúc đi vào trong, đi qua gian mái hiên, mới đến sân chính của Ngoại tổ mẫu, Vương phủ này không giống với Tô phủ, nhìn ra được chính trị cường thịnh, tầng tầng viện viện, một đường đi qua, nhìn lại không thể nhìn thấy bờ bên kia.

Tuy thời tiết đang rét buốt, trong sân lại thoảng hương hàn mai, vào phòng liền thấy đồ đạc bày biện tất cả đều tinh mỹ hiếm có, so với đồ vật bình thường có sự khác biệt rất lớn. Ngoại tổ mẫu của Uyển Nhược là một bà lão rất hiền lành, vẻ mặt có phần thân thiết hơn so với Dương lão thái thái.

Vừa mới bước vào, không đợi làm lễ ra mắt, Vương thị đã mất đi vẻ chững chạc thường ngày, trực tiếp nhào vào ngực mẫu thân, nước mắt như mưa rơi lã chã, lão thái đưa tay nặng nề đánh mấy cái vào lưng Vương thị , nghẹn ngào oán giận:

“Nữ nhi gả cho người ta liền là người của người ta, ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng đều vứt ra đằng sau đi, mấy năm nay cũng không thấy trở về một chuyến, làm thê tử người ta rồi, cũng đã biết làm mẫu thân phải mang nặng đẻ đau, ngươi là nha đầu không có lương tâm, nha đầu không có lương tâm……”

Lời vừa nói xong, nước mắt cũng tuôn ào ào, trong nhà nha hoàn bà tử cũng đều lau nước mắt. Bình thường mẫu thân vẫn thường nói cho nàng nghe đủ chuyện ở nhà ngoại, mỗi lần nói đến trên mặt mẫu thân không tự chủ nhàn nhạt ý cười, cùng tưởng niệm, Uyển Nhược cũng nghe bà vú nói qua không ít lần.

Nói mẫu thân không xuất giá thì lão thái thái lại đau lòng cho nữ nhi, nâng lên tay sợ rớt, ngậm vào miệng sợ tan, là nữ nhi quý báu được cưng chiều sủng nịch mà lớn lên, chưa hề gặp chuyện gì bất lợi, không nghĩ…

Bà vú mỗi lần nói đến đây, đều thở dài nói:

“Ta nói, nữ nhi nhà này, điều quan trọng nhất chính là tìm được một nhà chồng tốt, phu thê hòa thuận sống qua ngày, còn tốt hơn so với có vinh hoa phú quý.”

Lúc đó Uyển Nhược cũng chưa có cảm xúc gì lắm, hôm nay nhìn tình cảnh này liền biết, mẫu thân rất được Ngoại tổ mẫu chân chính thương yêu, hai mẫu tử ôm nhau khóc một lúc lâu, một phụ nhân bên cạnh ung dung đến mở lời khuyên:

“Có thể thấy, lão thái thái mà thấy khuê nữ nhà mình, lũ lụt liền muốn đến cửa phủ luôn rồi, ngày nay đất nước yên ổn, thật dễ để cô nãi nãi đến, lại khóc hư, ngược lại không tốt, lão thái thái nói có đúng hay không, dù sao ngày sau còn dài, người cũng không cần phải ngày đêm nhớ thương trông ngóng rồi, chỉ là cũng không nghĩ cho chúng ta, người nhìn chút xem, mấy đứa trẻ bên kia cũng đã bị dọa sợ rồi.”

Câu nói này ngược lại nhắc nhở Vương thị, Vương thị đứng dậy vội vàng kéo Uyển Nhược tới:

“Uyển Nhi mau mau dập đầu bái kiến Ngoại tổ mẫu của con, thay mẫu thân bồi đáp chuyện không phải, giảm bớt chuyện Ngoại tổ mẫu trách móc mẫu thân mấy năm nay không về thăm nhà.”

Sớm có nha hoàn đặt nệm êm hoa như ý, Uyển Nhược quỳ xuống vừa mới dập đầu một cái, liền bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, chỉ nghe một tràng tiếng nói:

“Nó còn nhỏ như vậy, cúi đầu quì lạy thì làm sao tốt, con không đau lòng cho nữ nhi, nhưng ta đau lòng cho ngoại tôn nữ của ta đấy.”

Bà tử bên cạnh cười nói:

“Có câu người xưa nói rất đúng, có tôn tử liền quên nhi tử, lão thái thái nhìn thấy ngoại tôn nữ, liền bỏ khuê nữ sang một bên rồi.”

Nha hoàn bà tử trong nhà cũng cười, nha hoàn lần nữa đưa nước ấm tới hầu hạ lau mặt, lại thổi trà nóng cho nguội chút, mẫu tử hai người mới nghiêm chỉnh nói chuyện.

Người đến khuyên là Đại cữu mẫu (mợ) của Uyển Nhược, Uyển Nhược cũng đã nghe mẫu thân nói sơ qua, bà là nữ nhi dòng chính của Trực Đãi tổng đốc Nhạc gia tộc, sinh ra Đại biểu ca cùng Nhị biểu ca, hiện nay Đại biểu ca là thư đồng bên cạnh Tứ hoàng tử, Nhị biểu ca tuổi nhỏ hơn chút thì đi theo Cửu hoàng tử, ở trong Thái Học học cùng với con của các quan đại thần, cùng mấy vị hoàng tử học cưỡi ngựa bắn cung.

Uyển Nhược vừa nhìn thấy Đại cữu mẫu liền bị lão thái thái ôm vào trong ngực, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu qua đầu nàng, tỉ mỉ quan sát nàng hồi lâu, nhìn thấy mặt mày sống động tựa như bóng dáng mẫu thân nàng trước đây, ngược lại lại gợi lên chút thương xót, lau nước mắt nói:

“Cũng cùng một bộ dáng với mẫu thân của con.”

Nhạc thị bên cạnh lại nói:

“Sao con càng nhìn càng thấy Uyển Nhược cùng nương nương nhà chúng ta là một khuôn mặt vậy.”

“Là dì ruột thịt mà, như thế nào lại không giống, vả lại ta sinh ra hai khuê nữ, mặt mày cũng gần giống nhau, chỉ là Nhị nha đầu số mệnh không tốt một chút, sớm biết như thế, lúc trước ta để nó không xuất giá, để ở nhà nuôi, cũng tốt hơn bị người khác làm tức.”

Bên trên bà tử cười hì hì một tiếng:

“Lời này của lão thái thái cũng không có lý lắm đi, nào có khuê nữ nào không rời khỏi nhà để lập gia đình, đừng nói phủ đệ nhà chúng ta, ngay cả những gia đình nhà nghèo khi nha đầu tiểu tử đến tuổi cũng phải chăm lo chuyện mai mối cưới gả, đây là chuyện đương nhiên, nào có đạo lý để nhà nuôi cả đời.

Bên kia Nhạc thị cũng trêu ghẹo nói:

“Phúc Nhuận nói có lý đấy, nếu nói cô nãi nãi mà không xuất giá, bây giờ lão thái thái làm gì được thể diện có ngoại tôn nữ dập đầu bái lạy đây.”

Ngược lại Lão thái thái lại nở nụ cười ôm tiểu tâm can bảo bối Uyển Nhược một lát, Uyển Nhược chuyển mắt chợt nhìn thấy Thừa An đang đứng bên kia, hứng thú đưa ngón tay chỉ chỉ cậu:

“Ngoại tổ mẫu, kia là đệ đệ Thừa An của con, cũng đang chờ được người cho dập đầu thỉnh an đó.”

Nàng vừa nói ra câu này, cũng đem ánh mắt chuyển tới trên người Thừa An, Thừa An cũng tự nhiên, cất mấy bước tới quỳ xuống, qui củ dập đầu:

“Ngoại tôn Thừa An thỉnh an Ngoại tổ mẫu.”

Giọng nói trong trẻo, không kiêu ngạo, không tự ti, lão thái thái tất nhiên biết, đây là con của nhị phu nhân Chu thị sinh ra, nuôi ở bên người đại mẫu, lúc mới đầu, lão thái thái nhớ tới mẫu thân hắn (Ánh Tuyết) cùng thân tỷ tỷ hắn thì không thoải mái, cố tình lạnh nhạt hắn, lúc này đến bên cạnh, cẩn thận nhìn một chút cũng không nhịn được trong lòng thầm khen một tiếng.

Mi thanh mục tú, một tiểu hài tử khôi ngô sạch sẽ, khó có được nhất là còn nhỏ nhưng biết tiến lùi đúng lúc, đi đứng cũng có quy củ, cũng nghe nói thông minh hơn người, cùng thân tỷ tỷ ruột thịt lại xa cách, lại vô cùng thân thiết với Uyển Nhược.

Lão thái thái quét mắt nhìn nữ nhi, nhất thời hiểu một chút, cũng là đang lo nghĩ về sau, muốn đem đứa nhỏ này ở bên mình để nuôi dạy, trông cậy vào công dưỡng lớn hơn công sinh, tương lai nếu không có con trai trưởng, đây cũng là một biện pháp.

Suy nghĩ ra khúc mắc trong đó, lão thái thái bảo nha hoàn đến đỡ hắn dậy, ngoắc ngoắc tay:

“Đây là Thừa An sao? Mới có mấy năm đã lớn như vậy rồi, nào lại gần đây chút để ta cẩn thận nhìn xem.”

Uyển Nhược mím môi, nháy mắt với Thừa An một cái, ánh mắt Thừa An thoáng qua có nét cười, tiến đến, lão thái thái kéo tay cậu, nhìn từ trên xuống dưới một lần, không khỏi cười nói:

“Sao ta đây nhìn thấy, ngược lại cùng với thập nhất hoàng tử của nương nương trong cung cũng không hơn kém nhau mấy, còn là một tiểu hài tử khá tuấn tú.”

Lúc này chợt nghĩ đến một chuyện liền nói:

“Cũng vừa đúng dịp, sinh nhật thập nhất hoàng tử chỉ lớn hơn một tháng so với Uyển Nhược nhà chúng ta, cùng Thừa An coi như cũng lớn hơn, hôm đó nương nương nói hoàng tử cũng muốn đi học nhưng thư đồng tâm phúc thì hơi ít, lựa tới chọn lui cũng không đúng ý, ta coi Thừa An vừa vặn thích hợp, chờ ta thông báo một tiếng với nương nương, nếu thấy vừa mắt, thì thành công, cũng không cần tiếp tục xin tiên sinh học chữ, cùng theo vào Thái Học đọc sách, cũng tiện lợi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui