Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

Editor: Snowflake HD

"Không phải nói mới cuộc so tài thuyền rồng chỉ có ở phía nam, tại sao nơi này của chúng ta cũng có phong tục như vậy?"

Uyển Nhược có chút ngạc nhiên hỏi. Tuy rằng khác với lịch sử, nhưng Uyển Nhược cảm thấy cực kỳ rõ ràng, bây giờ nàng ở chỗ này, hoàn toàn không phải Giang Nam, bởi vậy mới có câu hỏi này.

Thừa An đem Cửu Liên Hoàn ở trong tay đặt sang bên cạnh, cười nhìn nàng:

"Nhược Nhược hiểu biết thật rộng, tại sao tỷ biết thi đấu thuyền rồng là phong tục ở phía nam?"

Uyển Nhược không nghĩ tới tiểu tử này lại khôn khéo như vậy, thích thú nháy mắt mấy cái hàm hồ nói:

"Là Khuất Nguyên nói! Khuất Nguyên không phải người phía nam sao"

Thừa An nhìn nàng chằm chằm thật lâu, nhìn Uyển Nhược có chút thấp thỏm mới nói:

"Nghe phụ thân nói hiện giờ Bắc Thần và Nam Hạ chia sông mà cai trị, mặc dù nhìn qua thái bình, thực ra không phải vậy, ngày đó không thể nói được liền đánh nhau, cách sông mà chiến, đặt thuỷ binh lên đầu, vì vậy hoàng thượng hạ ý chỉ, để cho đốc phủ các nơi mượn cơ hội luyện binh, để cho Bắc Địa không thua Nam Binh, nên phụ thân đem phong tục đua thuyền phía nam mượn tới đây dùng"

Uyển Nhược sững sờ, Nghe xong trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ cái này đúng là tiện nghi cho cha chớ thấy cổ hủ, ngược lại đây cơ hội cho cha tỏ ra mình là trung thần, nói trắng ra chính là cho hoàng thượng nhìn, hoàng thượng trong mắt người ta bây giờ cũng đều ưu quốc ưu dân rồi, nhất định là có Khâm sai tới đây, cha hắn mới biểu hiện là hảo thần tử như thế.

Chợt nhớ ngày trước mẫu thân nhận được một phong thư, khi đó nàng đang cùng mẫu thân ở trong phòng, thoáng liếc thấy trong thơ tự thể xinh đẹp, đoán là khuê tú nhà quyền quý nào đó, cho nên tò mò hỏi.

Mẫu thân nói:

"Là khăn tay giao trước đây, ngày xưa không xuất giá cùng lúc với nhau, ngày nay nàng ta chính là Bát Phủ Tuần Án phu nhân, nói là qua ít ngày nữa sẽ tới Ký Châu, nên thông báo trước với ta vài lời, lại nói tiếp, nay thoáng cái đã mấy chục năm không gặp mặt, hôm nay cũng không biết là ra được cái dạng gì rồi"

Gương mặt luôn phiền rầu của mẫu thân nàng hiếm khi được giản ra, Uyển Nhược biết được nàng vô cùng ưa thích khăn tay giao này, liền cùng nàng nói rất nhiều lời khuyên nhủ, mẫu thân ngay lập tức cười nói:

"Mẫu thân cũng giống ngươi thời điểm giờ, cũng là cái dạng đặc biệt bướng bỉnh tinh nghịch, ngày ấy trong phủ ta có hai tỷ tỷ một ca ca, so với mẫu thân đều lớn hơn, tất nhiên như vậy làm cho ta được Ngoại Tổ Mẫu nhà ngươi cưng chiều thành tính, dù sao cũng là hận không thể quay lại ngày xưa, lúc ấy ta lại cùng cái vị Ôn tỷ tỷ này cùng lứa tuổi, vả lại tính tình tương đối hợp nhau, hai phủ bọn ta chỉ cách nhau một cái phố, vậy nên thường xuyên lui đến chơi, khi hai người gặp mặt liền ở cùng nhau, đi theo bà tử cùng bọn nha đầu làm cho họ trong lòng không khỏi run sợ, chỉ sợ ngày nào đó hai ta gây họa liên luỵ để họ bị hèo oan"

Nói xong, chính mình che miệng nở nụ cười, suốt cả ngày trầm muộn trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra được một tia sinh khí, lúc sau sắc mặt bỗng tối sầm lại thở dài nói:

"Dù sao mệnh của nàng so với ta thật là khá hơn chút, gả . . . . . ."

Nói tới đây bà ta ngập ngừng, cúi đầu thấy nữ nhi mở mắt to chăm chú lắng nghe mà mắt cũng không buồn chớp, không khỏi bật cười, gõ nhẹ một cái lên trán của nàng nói tiếp:

"Ngươi quỷ nha đầu này, là đang muốn ôm câu mẫu thân trước đây cũng nghịch ngợm sao, để về sau ngươi phạm sai lầm, làm mẫu thân miễn trách phạt, có phải vậy hay không?"

"Nhược Nhược, Nhược Nhược, ngươi đang nghĩ cái gì mà nhập thần như thế?"

Thừa An đưa tay quơ quơ ở trước mặt nàng, Uyển Nhược một cái tát đánh hạ tay Thừa An xuống, liếc hắn một cái trả lời:

"Ta đang suy nghĩ có phải hay không sẽ có quan trên đại nhân tới Ký Châu của chúng ta hả ?"

Thừa An hơi ngạc nhiên thốt lên:

"Ngươi làm thế nào mà biết được? Cha nói Tuần phủ đại nhân muốn tới quan sát cuộc so tài thuyền rồng. . . . . ."

Nói xong, che miệng nho nhã cười ha ha, vội hỏi:

"Đây chính là mệt nhọc, mau chạy nhanh về phòng ngủ để làm một nhi tử nghiêm chỉnh đi"

Thừa An lại lôi kéo tay của nàng:

"Nói lớn như vậy một hồi, chẳng lẽ ngươi không mệt mỏi, bây giờ lại không còn sớm, chưa ngủ nữa liền không tốt, chi bằng, chúng ta dựa vào chỗ này chợt mắt chốc lát"

Dù sao cũng là tiểu hài tử, tinh thần và thân xác đích thực mệt mỏi không thôi, cũng thật có buồn ngủ, cũng không muốn giày vò thân xác hoạt động thêm nữa, nàng liền đáp ứng. Hai tỷ đệ nằm mỗi người ở mỗi kháng, hướng mặt với nhau nằm xuống.

Ngón tay như giơ lên sờ sờ ánh mắt của Thừa An, nàng ngạc nhiên nói:

"Thừa An, ta nhìn kỹ thấy đồng tử của ngươi màu nâu đúng không?"

"Đồng tử? Đồng tử là cái gì?"

Thừa An nghi hoặc hỏi nàng, Uyển Nhược nhẹ nhàng ho khan, hắn giọng nói một tiếng:

"Cái đó, nhắm mắt, ngủ. . . . . ."

Vì che giấu mình lỡ lời, nàng hấp tấp nhắm nghiền hai mắt.

Thừa An lại nhìn nàng chằm chằm thật lâu, ngoài cửa sổ ánh sáng vừa đúng, xuyên qua màn cửa sổ rơi vào trên mặt nàng, một hồi quang ảnh di động, mặt của nàng tròn tròn béo ụt ịt , cái mũi cao nhỏ nhắn ngạo nghễ nhểnh lên một đôi mắt linh động với con ngươi mấp máy, lại có thể rõ ràng nhìn ra, bên trong chắc nàng đang càu nhàu làm cho con ngươi trong đôi mắt đã nhắm chuyển động.

Trên người của Uyển Nhược có một mùi hương thật dễ ngửi, không phải là cái gì hương bánh bột ngô từ túi thơm nàng, hương này mát mẻ tự nhiên, gần lại liền cho cảm giác hết sức an tâm, cuối cùng Thừa An cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Uyển Nhược thử mở một mắt ra, theo khóe mắt ngắm Thừa An, thấy hắn đã nhắm đôi mắt lại rồi, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cái đệ đệ này cũng quá thông minh rồi, có lúc một chút cũng không giống tiểu hài tử gì hết, Uyển Nhược tay nâng ở má, chỉ lát sau cũng đã ngủ.

Xuân Mai cùng đại a đầu Xuân Hương của Thừa An, bên ngoài vừa nói câu được câu không nói xấu, vừa nhìn vào trong nhà coi chừng tỷ đệ hai người.

Tuy nói hiện giờ Xuân Hương đi theo Thừa An, tuy nhiên hai người đều là tâm phúc bên cạnh phu nhân người, nghe được trong nhà tỷ đệ hai người cười nói, Xuân Hương không khỏi nhỏ giọng thở dài nói:

"Không biết sao, kể từ chúng ta Nhị cô nương rơi xuống nước tỉnh dậy, lại cùng đại thiếu gia hết sức hợp ý , lại nói, chúng ta nói vị đại thiếu gia này cũng là có chút cổ quái nha, cùng vị kia trong viện đích thực là tỷ tỷ ruột nhưng xa lánh vô cùng, thường cũng nhìn không thấy chớ nói gì nói một câu, nhưng lại cùng Nhị cô nương chung một nơi, cũng có chuyện nói không hết, tính tình cũng hoạt bát lại không ít, lại nói thật đúng là ly kỳ chuyện"

Xuân Mai cũng gật đầu:

"Ngày đó Vương mẫu nói với ta, đại thiếu gia là do chú ý cái hợp ý, không hợp ý, thì đó chính là tuy huynh đệ nhưng lại có cái ngăn cách, hợp ý rồi, chính là không hề có quan hệ thân thích hai người, cũng tự sẽ thân cận, huống chi nói rằng Đại Thiên, đại thiếu gia cùng Nhị cô nương đâu phải tỉ đệ ruột thịt, tuy nói cách mẫu, nhưng đã hơn một năm, đại thiếu gia đều là ở bên cạnh thái thái lớn lên, cách rất gần, thân cận cũng bình thường"

Nói xong, quan sát xung quanh suy nghĩ một hồi, mới tiếp tục nói:

"Phu nhân ngày ấy dặn dò ta, để cho ta ở học lý nhìn kỹ chăm sóc nhị cô nương của chúng ta, trong lòng ta hiểu được, chính là sợ đại cô nương làm chuyện xấu, mấy ngày nay ta coi , như có như không, mọi chuyện lớn nhỏ đều là do vị đại thiếu gia này che chở Nhị cô nương, không biết, nhất định còn tưởng rằng đại thiếu gia là ca ca, Nhị cô nương là muội tử đấy"

Xuân hương hì hì một tiếng cười:

"Đúng vậy, vị nhị cô nương này của chúng ta ban đầu tính tình thật có chút điêu ngoa, từ khi rơi xuống nước xong, tính tình như đã thay đổi còn hoạt bát hơn nữa, chính là tỏ ra một cách tinh quái, trong cái miệng nhỏ nhắn kia hay nói ra những lời dụ dỗ, phu nhân nhịn không được cười đấy. . . . . ."

Hai người nhỏ giọng nói đùa một lát, chợt nghe bên trong nha nửa ngày không có tin tức gì, bèn đi vào nhà nhìn, thấy tình cảnh trong nhà, hai người không khỏi cười khẽ, ngược với thân tỉ đệ ruột, lại nằm ở chung nơi này đi ngủ.

Xuân Mai nhìn coi bên kia tủ kệ thường để đồng hồ báo giờ, canh giờ còn sớm, hoạt động sợ sẽ làm thức tỉnh hai người, liền cho tiểu nha đầu đi tìm giường cợt nhã cùng chăn gấm tới đây, nhẹ nhàng khoác lên trên người hai người, lôi kéo Xuân Hương vẫn ở bên ngoài coi chừng.

Uyển Nhược một giấc này ngủ thẳng đến khi mặt trời ngã về tây, Uyển Nhược là do trên mặt có chút ngưa ngứa mới thức tỉnh, mở mắt ra liền nhìn thấy Thừa An phóng đại khuôn mặt tiểu tuấn tú đang hướng về phía mình cười cười, còn đầu ngón tay thì từng phát từng phát điểm trên gương mặt béo này của nàng.

Uyển Nhược giơ tay lên đẩy ra tay của hắn, ngồi bật dậy, thấy trong nhà cũng tối xuống, vội vàng nói:

"Xuân Mai, Xuân Mai"

Xuân Mai lên tiếng trả lời tiến vào, đi theo đằng sau là đại a đầu Xuân Hương của Thừa An:

"Đã tỉnh, cô nương và thiếu gia có một giấc này thật là ngủ ngon"

Tiểu nha đầu đưa nước ấm tiến vào, rửa tay rửa mặt, súc miệng xong sạch sẽ, bên kia Thừa An cũng vừa dọn dẹp thỏa đáng, nha đầu chải tóc cho Thừa An và Uyển Nhược rồi nhìn một chút trên người xiêm áo coi như bằng phẳng gọn gàng, liền thúc giục hai tỉ đệ mau vào trong viện thỉnh an thái thái.

Hai người nắm tay đi qua cửa tròn ở cuối hành lang, vừa vào đến liền thấy Vương thị trong viện, nhìn đến ngoài phòng hạ nhân hầu đang đứng cạnh Tô Triệt, hành lang ở dưới nha đầu cùng bà tử nhìn thấy hai người, vội vàng hành lễ, vén rèm lên, Thừa An dắt tay Uyển Nhược bước vào trong nhà.

Phòng trong trên kháng cao, Vương thị cùng Tô Triệt chia ra làm hai bên, len lén liếc trộm một cái, coi như hài hòa, liền cùng Thừa An cùng nhau hành lễ:

"Phụ thân, mẫu thân"

Vương thị ngoắc ngoắc tay, đợi Uyển Nhược đến bên người, liền cẩn thận ôm nàng một lát sau cười nói:

"Ngày trước, lúc mẫu thân ở trong phòng nghỉ trưa, mơ hồ nghe thấy tiếng đàn của ngươi bị đứa quãng, làm cho mẫu thân không ngủ được, sau sao lại đột nhiên tốt"

Uyển Nhược len lén liếc Thừa An một cái, Thừa An mím môi cười xuống.

Vương thị nhìn lên liền hiểu mấy phần, phải nói Thừa An đứa nhỏ này, xác thực thông minh sáng suốt, học cái gì cũng một chút tiếp xúc là thông, so với hai cháu trai của nàng ở kinh thành đều mạnh mẽ hơn hẳn, tính tình cũng ôn hòa, nhìn một năm này nhiều, thật cũng không giống hệt mẹ nó, đầy một bụng toàn chủ ý ác độc, vả lại ở chung lại rất tương hợp, tuy nhiên còn có chút đề phòng hắn, làm cho vị kia chán ghét không giảm .

Nữ nhi của mình tuy nói cơ trí, nhưng tính tình có chút vội vàng nóng nảy, có Thừa An ở một bên, ngược lại yên ổn không ít, Vương thị ánh mắt lặng lẽ quét qua trượng phu ở đối diện, hắn hôm nay tới nơi này của nàng, Vương thị trong lòng cũng sáng rõ như kiếng, chẳng qua bởi vì Tuần phủ Lưu đại nhân muốn tới Ký Châu, mà hắn biết nàng và Lưu phu nhân vốn là khăn tay giao, hắn trông cậy nàng nói giúp vài câu tốt đẹp trước mặt phu thê tuần phủ đây mà.

Nghĩ đến việc này, sắc mặt Vương thị không tránh khỏi u ám một phần, nếu không phải là có chuyện nhờ vả, hắn như thế nào lại chủ động tới tìm nàng, bên kia chu Ánh Tuyết ngưỡng cửa chỉ đều đợi hắn đến đạp phá, cạnh mình cỏ hoang đã lâu dài cả nửa thước, chu Ánh Tuyết sanh thật là tốt, lại có nhiều thủ đoạn, điều quan trọng nhất, chịu khó cuối đầu hầu hạ hắn hài lòng. Hai người lập gia đình trước lại không sạch sẽ, có thể thấy được không phải là cái gì gọi là nữ tử an phận.

Tân hôn bất quá chỉ chuyển ngày, trượng phu liền cùng nàng nói, muốn nạp chu Ánh Tuyết vào cửa, lúc này Vương Thị đích thực là một tân nương có vẻ thẹn thùng, nào có ngờ đến việc trượng phu tương lai sẽ nói ra chuyện này, vả lại cùng nàng nói rất rõ ràng, chu Ánh Tuyết trong bụng đã có hắn cốt nhục.

Ngay lập tức niềm vui Tân hôn trong lòng Vương Thị như bị sét đánh ở trời quang, cho tới hôm nay, Vương thị không dám tưởng tượng ban đầu mình là như thế nào nhịn xuống được cái giọng điệu này của hắn. Nghĩ đến chỗ này, không khỏi có chút rầu rĩ không thôi.

Uyển Nhược vừa thấy sắc mặt đanh lại của mẫu thân có vẻ không đúng, vội nhìn Thừa An nháy mắt, Thừa An hiểu ý, nhỏ giọng nói:

"Phụ thân, tiết Đoan Ngọ cuộc đua thuyền rồng, ta muốn đi cùng tỷ tỷ"

Tô triệt sờ sờ đầu của hắn cười, nghiêng đầu đối với Vương thị nói:

"Ta chính là muốn cùng phu nhân nói chuyện này , tiết Đoan Ngọ tất cả phủ nữ quyến cũng đều đi xem náo nhiệt, phu nhân và Ánh Tuyết mang theo ba hài tử cùng đi đi!"

Nói xong ánh mắt lóe lên, dừng một chút mới nói tiếp:

"Nghe được Tuần phủ đại nhân dưới trướng có một con trai trưởng, năm nay 13 rồi, Uyển Như. . . . . ."

Tô triệt giọng điệu cứng rắn vừa ngước đầu lên, Vương thị đang ở trong lòng âm thầm cười lạnh, nguyên nhân là vì cái này, nha đầu kia, năm ngoái thiếu chút nữa hại chết Uyển Nhược, còn muốn để cho nàng giúp một tay tìm hôn sự, chẳng phải là người si nói mộng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui