Edit: voi còi
Thừa An dắt tay của Uyển Nhược trực tiếp bước vào Vị Ương Cung, phong thái đẹp đẽ không cần phải nói, tuy nhiên khắp nơi cũng là những thứ yêu thích của Uyển Nhược, lại thấy suy nghĩ để Ý, vả lại mới có thời gian một tháng ngắn ngủi, liền sửa chữa thành quang cảnh như thế, thật sự không dễ.
Thừa An giống như một đứa bé, nóng lòng đem những thứ mình yêu thích nhất bày ra trước mặt người lớn để lấy được khen ngợi, lôi kéo tay của Uyển Nhược, qua phòng chính ở tiền điện, trực tiếp vào tẩm điện phía sau, vừa tiến vào, Uyển Nhược liền giật mình tại chỗ, viện tử này thế nhưng lại là tiểu khía viện của mình ở Tô phủ, bố trí giống nhau như đúc, chẳng qua là lớn hơn gấp mười lần mà thôi.
Hoa Lê như tuyết, trong suốt tuyệt vời, đầy cành đầy nhánh nở đầy hoa Lê, một cơn gió thổi qua, rì rào rơi xuống, lại giống như năm cũ tình cảnh độc nhất vô nhị.
Uyển Nhược đi về phía trước mấy bước đứng dưới tàng cây, trắng hồng xen lẫn một thoáng xinh đẹp, quay đầu bỗng nhiên cười một tiếng, nói thật nhỏ: "Thừa An thật sự là ngươi phải không? Ngươi không chết, cuối cùng ta cảm thấy, đây là một giấc mộng của ta mà thôi, tỉnh mộng, ngươi vẫn không có trở lại như cũ."
Thừa An đến gần, đứng ở trước người của nàng, cúi đầu nhìn nàng, nâng tay của nàng, đặt ở trên mặt mình: "Nàng sờ một cái xem, ta là Thừa An, chỉ cần Nhược Nhược của ta ở đây, ta làm sao cam lòng chết."
Chạm tay ấm áp, tay của Uyển Nhược chậm rãi hướng lên, xẹt qua lông mày như ngọn núi của hắn, đụng vương miện trên đầu của hắn, đột nhiên buông cánh tay xuống, xoay người, đi tới ghế đá bên kia ngồi xuống: "Vừa là Thừa An, sao lại thành hoàng thượng Nam Hạ?"
Uyển Nhược giống như từ trong mộng hoàn toàn tỉnh táo lại, bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt trong suốt, lại mang theo từng sợi từng sợi nghi ngờ khó hiểu, thậm chí có mấy phần nhàn nhạt phòng bị như vậy, phòng bị này, làm Thừa An có chút bị thương, Uyển Nhược hiểu đời lạnh nhạt lại trở về rồi, nếu như hắn không giải thích rõ ràng, Uyển Nhược chắc chắn sẽ nảy sinh phòng bị với hắn không thả.
Thừa An âm thầm thở dài một tiếng, đi tới, ở đối diện nàng ngồi xuống, từ lúc Lan phi bị hại, đến tránh họa ở Ký Châu, sắp đẻ đổi con, rồi đến Kim Thiền Thoát Xác (ve sầu lột xác)*, . . . . . . Không sợ người khác làm phiền nhất nhất nói cùng giống như. . . . . .
*ve sầu lột xác: lặng lẽ chuồn mất, ví với việc dùng mưu trí trốn thoát người khác không kịp phát hiện.(trong 36 mưu kế của Tôn Tẫn)
Lúc Chu Kính khom người tiến vào, chỉ thấy hai người ngồi dưới hoa Lê, tình cảnh nắm tay thỉnh thoảng lời nói nhỏ nhẹ, hoàng thượng như vậy cùng thường ngày tưởng như hai người, kia đưa tình ôn tình, ỷ lại, mà lại giống như từ xưa đến nay đều như vậy.
Khi hắn tới gần, hoàng thượng liền nghiêng đầu, trong tay lại vẫn cầm tay của công chúa như cũ, không có ý tứ buông ra, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: "Chuyện gì?"
Chu Kính vội nói: "Thưa hoàng thượng, đã đến thời gian dùng cơm trưa."
Thừa An chợt cười nói: "Là ta cao hứng quên canh giờ, nghĩ đến doạn đường này Nhược Nhược vất vả, đã sớm đói bụng, cuộc sống sau này còn dài, có có lời gì không thể nói, không phải là bắt buộc ở hôm nay, nhất thời một lát cũng nói không xong, chúng ta dùng bữa đi, nàng cũng nếm thử một đồ ăn phía nam xem có hợp với tính tình của nàng không, nếu không thích, ta lại để cho người ta đi Bắc Thần tìm một đầu bếp tốt tới."
Nói xong, đứng lên lôi kéo Uyển Nhược hướng bên trong đi, vừa phân phó Chu Kính: "Liền bày ở chổ này, từ nay về sau, đồ ăn cũng đặt ở nơi này."
Phân phó xong, cầm tay của Uyển Nhược đi vào, đi vào, Uyển Nhược không khỏi cười lắc lắc đầu, Thừa An nói: "Không ý kiến sao?"
Uyển Nhược chỉ chỉ bốn phía: "Ngươi như vậy chẳng phải là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, đem Tô phủ của ta bài biện trong phòng, toàn bộ cũng đưa đến làm chi? Những thứ này bài biện cũng chỉ là vật chết, có cái gì vội vàng, sao ta lại là người như thế."
Thừa An cũng cười: "Nhược Nhược nói đúng lắm, chỉ là trong mấy tháng này, hết sức nhớ, những khi rảnh rỗi sẽ nhớ tới những ngày chúng ta ở cùng nhau trước kia, nên mới cho người bố trí lại, lại quên, những ngày nàng ở Tô phủ cũng không nhiều, nếu nàng không hài lòng, nói cho ta biết, bố trí lại lần nữa, thật ra cũng không phí bao nhiêu thời gian."
Uyển Nhược nhìn hắn hồi lâu nói: "Xem ra trước kia ta nói đùa hôm nay lại thành sự thật, ta thật sự muốn trông cậy vào cái người đệ đệ này nuôi sống rồi, mặc dù ngươi không phải là Thừa An thực sự, trong lòng ta, cũng vĩnh viễn là đệ đệ của ta."
Uyển Nhược vừa nói một câu, sắc mặt của Thừa An chợt trầm xuống: "Nhược Nhược, ta không phải đệ đệ của nàng, hai ngày sau đó, nàng chính là hoàng hậu của ta."
"Hoàng hậu?" Uyển Nhược khẽ cười một tiếng: "Hậu cung ba nghìn giai lệ, Hoàn phì Yến gầy (nói chung là béo gầy xấu đẹp đều có đi), Thừa An, ngươi không phải sẽ thật sự muốn thú ta đi!"
Thừa An không chút do dự gật đầu: "Nàng không thích sao? Hay là nàng thực sự thích Triệu Lang?" Lời này của Thừa An từ trong miệng phun ra, sắc mặt có chút âm lãnh, Uyển Nhược ngạc nhiên, trầm ngâm hồi lâu nói: "Duệ thân vương nhiều lần cứu ta trong lúc nguy nan, ta cùng với hắn hữu duyên vô phận."
Ám quang trong mắt Thừa An chợt lóe, sắc mặt hoà hoãn lại: "Không phải sao, gả cho ta có cái gì không tốt? Nhớ trước kia không phải nàng đã nói, nếu như có thể, nàng tình nguyện gả cho ta."
Uyển Nhược ngẩng đầu nhìn hắn: "Thừa An, ta đói bụng. . . . . ."
Thừa An thở dài, nói lảng ra chuyện khác, từ trước đến giờ Uyển Nhược đều thích như thế, nhưng mà lúc này không cho phép hắn theo nàng. Ngoài mặt thì Uyển Nhược bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đã quay cuồng giống như thuỷ triều rồi, lúc không muốn đối mặt, Uyển Nhược lựa chọn trốn tránh, nhưng rất nhanh Uyển Nhược liền phát hiện, Thừa An không để nàng trốn tránh, không, nên nói là Mộ Dung Hi, trừ đệ đệ của nàng, hắn còn là hoàng thượng của Nam Hạ, quân vương có quyền sinh sát trong tay.
Hơn nữa, căn bản hắn không nghĩ tới muốn thả nàng ra, không chỉ có không muốn buông ra, hơn nữa đêm đó, hắn liền ngủ lại Vị Ương Cung. . . . . . Đèn đỏ giữa hành lang ở trong gió đêm đung đưa chiếu ra những hình ảnh mập mờ, từ cửa sổ lưu ly chiếu vào trong nhà, hình như có chút không khí vui mừng hoan hỉ, trước bàn tử đàn phía đối diện, trầm hương lượn lờ bay ra từ bên trong lư hương Thanh Ngọc hình con thú. Thừa An ngồi trên ghế đàn lên, ngón tay phất qua dây đàn, tiếng đàn mênh mông phát ra, cũng là một khúc Trường tương tư (mãi nhớ nhau).
Khi chiếc đồng hồ báo giờ trên chiếc bàn con vang lên một tiếng, Uyển Nhược bắt đầu có chút mệt mỏi, đoạn đường này lên đường tới đây, hoàn toàn không có giây phút nghỉ ngơi chốc lát, mặc dù ở Phong thành, đối mặt với tương lai mù mịt khó đoán, làm sao Uyển Nhược có thể an tâm ngủ, hôm nay đến nơi này, mọi chuyện đều đi theo Bắc Thần giống nhau, cộng thêm thói quen lệ thuộc và tin tưởng đối với Thừa An, trong lòng buông lỏng, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.
Chỉ là canh giờ cũng muộn như vậy, sao Thừa An còn chưa có ý tứ rời đi, không phải hoàng thượng rất bận sao? Hơn nữa triều chính Nam Hạ mới lập lại không lâu, là lúc hoàn tất những công việc dây dưa chưa làm xong, hắn không có nhiều thời giân nhàn hạ mới đúng.
Chẳng qua nàng chỉ nói một câu thôi, cầm(đàn) cũng mang đến, hắn liền yêu thích, bảo Như Ý tìm ra, ngồi ở chỗ đó đánh đàn, tiếng đàn tuy tốt, nhưng vào ở trong tai Uyển Nhược, lại giống như bài hát ru con vậy, làm đầu óc nàng mơ màng, hận không được lập tức liền nhắm mắt lại ngủ mất.
Đang lúc nàng sắp không chịu được nữa, Thừa An chợt mở miệng ngâm nga hát lên, thanh âm của hắn trầm thấp từ tính, hợp với bài Trường tương tư, đã có một loại uyển chuyển triền miên:
" Trường tương tư, tại Trường An. Lạc vĩ thu đề kim tỉnh lan, vi sương thê thê điệm sắc hàn. Cô đăng bất minh tư dục tuyệt, quyển duy vọng nguyệt không trường thán. Mỹ nhân như hoa cách vân đoan, thượng hữu thanh minh chi cao thiên, hạ hữu lục thủy chi ba lan. Thiên trường địa viễn hồn phi khổ, mộng hồn bất đáo quan sơn nan. Trường tương tư, tồi tâm can. . ."
“Mãi nhớ nhau, ở Trường An. Lúc sợi tơ vàng ngăn cản, hơi sương tiêu điều lạnh lẽo chiếu cũng lạnh. Một mình dưới đèn tối tăm suy nghĩ muốn chết, trăng rằm vén màn không khỏi thở dài. Mỹ nhân như hoa cách rất xa, trên có trời cao trăng sáng, dưới có sông xanh gợn sóng. Tình cảm thiên trường địa cửu không khổ, mộng tình khó khăn không đến được quan ải. Mãi nhớ nhau, làm đứt tim gan…” (Ặc, ta tự dịch đấy, khó hiểu thì mọi người cứ tuỳ tiện suuy nghĩ đi…)
Hắn ca một khúc đau khổ Trường tương tư này, giống như một liều thuốc làm tỉnh táo vậy, Uyển Nhược giật mình, liền tỉnh dậy trợn mắt, tỉnh lại, nhìn Thừa An phía đối diện, ánh mắt của hắn sáng ngời, đáy mắt ngàn vạn tình ý, không bao giờ che giấu nữa, trực tiếp như vậy:
"Nhược Nhược ta đã từng thề, nếu chúng ta có thể gặp lại, liền muốn ngày đêm đều ở cùng một chỗ, vĩnh viễn không xa rời nhau, vì vậy, tối nay ta liền ngủ ở trong này."
Mặt của Uyển Nhược nhịn không được đỏ lên, nàng rất rõ ràng, Thừa An nói ngủ ở trong này, đều không phải đơn thuần chỉ là ngủ như vậy, tay kia chân đỡ nhau triền miên, Uyển Nhược nghĩ tới những thứ này, cảm thấy cả người tóc gáy đều bị dựng lên, Thừa An mới bao lớn, mới mười lăm, so với bộ dạng thân thể mảnh mai cổ đại của nàng còn nhỏ, mà mình bên trong đã một lão nữ nhân rồi (bà già), hơn nữa, nàng vẫn coi hắn như thân đệ đệ của mình mà đối đãi, hôm nay như vậy, cảm giác không được tự nhiên không ổn.
Tóm lại trong lòng Uyển Nhược lộn xộn lung tung, trừ những thứ này, còn có ngượng ngùng, cũng là lão nữ nhân rồi, trong lòng lại không khống chế được vẻ ngượng ngùng, ở trước mặt của Thừa An, lần đầu tiên Uyển Nhược có cảm giác luống cuống, đối với đệ đệ có thể, nhưng đối với một nam nhân tương đối, Uyển Nhược cảm thấy không thích ứng.
Cũng không thích ứng cũng ngăn cản không được quyết tâm của Thừa An, nên nói, Thừa An rất hiểu Uyển Nhược, có lúc đối đãi với Uyển Nhược thì phải mạnh mẽ một chút, không mạnh mẽ cứng rắn đảo ngược, trong mắt của nàng hắn vĩnh viễn chỉ là đệ đệ, đảo ngược này, trực tiếp nhất biện pháp hữu dụng nhất chính là da thịt thân thiết.
Thừa An vỗ nhẹ nhẹ tay, mấy vị ma ma đi vào, cúi người hành lễ, Thừa An phất tay một chút: "Hầu hạ công chúa tắm rửa thay quần áo. . . . . ."
Lúc Uyển Nhược phục hồi tinh thần lại, người đã ngồi ở trong thùng tắm to lớn, hơi nước mờ mịt bay lên, mang theo mùi hoa mát lạnh, Uyển Nhược ngồi ở bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn bị khí nóng xông lên có chút phấn hồng ướt át, hai cánh tay ôm thật chặt, vẫn cảm giác cả người có chút không tự chủ run rẩy như cũ, không biết là sợ hay còn là khẩn trương. . . . . .
"Tóc của công chúa thật đẹp. . . . . ."
Ma ma tản một đầu tóc đen trên đầu nàng ra sau lưng, nhẹ nhàng xoa bóp một chút lại một chút, đâu chỉ tóc, ma ma là lão nhân chưởng nội cung chuyên việc phi tần nhận ân sủng, ăn năn hối lỗi vào ở cấm cung, cũng rảnh rỗi mấy ngày nay.
Vị tân hoàng này phải nói chính là thiếu niên tuổi trẻ thích vui vẻ, sao liền đối với chuyện cá nước thân mật lại lạnh nhạt như vậy, nhạt đến mức chưa bao giờ chạm qua bất kỳ thiếu nữ nào, vị công chúa Bắc Thần này chính là người mở ra đầu tiên, vẻ xinh đẹp phải nói thật coi là bình thường, nhưng một thân da thịt trắng mịn này, lại thật sự không thấy nhiều, sáng ngời trơn bóng, trong suốt như ngọc, mới vừa rồi trong nháy mắt y phục rơi xuống, ma ma cảm thấy giống như trong nhà cũng sáng rỡ chút. Tuổi mặc dù mới mười lăm, thân thể lớn lên rồi, lưng ong chân dài, cân xứng hấp dẫn. . . . . .
Tự nhiên Uyển Nhược sẽ không để ý đến ý tưởng của ma ma, theo khí nóng bay lên, nàng càng khẩn trương hơn. . . . . . Tắm rửa xong, hai vị cung nữ nângmột bộ y phục ngủ tới, trước không nói đến kiểu dáng, liền một tầng lụa mỏng màu hồng trong suốt cợt nhã, nếu mặc trên người như ẩn như hiện, thật sự là một ám hiệu rõ ràng.
Uyển Nhược cảm thấy nhịn đã đến cực hạn, tính tình đi lên, đẩy y phục ngủ trong tay cung nữ ra: "Đi lấy y phục ngủ của ta tới đây."
Ma ma vội nói: "Công chúa, đây là quy tắc trong cung. . . . . ."
"Quy tắc cái gì? Nếu là mặc như thế, buổi tối hôm nay, ta ở chỗ này không ra rồi."
Ma ma kia nghĩ tới đây nhìn vị công chúa nhìn đoan trang nhã nhặn lịch sự đột nhiên thay đổi tính tình, điêu ngoa lên thật khó chơi, thật không biết nên làm như thế nào, bên kia bình phong Thừa An khẽ cười một tiếng nói: "Theo nàng đi."