Giọng Nói Của Anh


Đoàn người dừng bước trước cửa phòng làm việc.
Nhóm người Phó Bác Ngôn đều dừng lại, anh nhìn về phía Noãn Noãn, trong mắt khẽ loé lên sự kinh ngạc, rồi nhìn sang nhà sản xuất đang đứng lại, Trần Trạch.
"Sao lại không đi tiếp vậy? Nhà sản xuất Trần?" Phó trưởng đài đi phía sau lên tiếng hỏi.
Trần Trạch khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời: "Vào thôi, người chủ trì đã đợi rồi."
"Được thôi."
Phó trưởng đài cùng với những người khác trong chương trình mới tiến vào phòng họp, gặp Noãn Noãn.
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Sau khi chào hỏi nhau, mọi người cũng dần ngồi vào vị trí.
Noãn Noãn và Phó Bác Ngôn ngồi cùng một phía, bên cạnh nhau, ở vị trí chủ toạ là Phó trưởng đài, phía bên kia là nhà sản xuất của chương trình.
Phó trưởng đài bắt đầu làm việc, thật ra thì cũng chỉ có Noãn Noãn và Lâm Lâm chưa cùng làm việc chung, nên những gì ông ấy nói cũng chỉ để nói cho hai người hiều.
"Đây là nhà sản xuất của chương trình Tâm nguyện hạnh phúc, Trần Trạch, mọi người đều biết tên những bộ phim của nhà sản xuất Trần đúng không?" Trên khuôn mặt của Phó trưởng đài là nụ cười phúc hậu, khuôn mặt tròn tròn, thật sự rất mập mạp.
Những người khác nhiệt tình vỗ tay, chỉ có Noãn Noãn, hạ mi nhìn vào ly nước trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Trạch nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua chỗ Noãn Noãn, hơi dừng lại, sau đó mới thấp giọng đồng thời nhìn về phía Noãn Noãn, nói: "Xin chào, tôi là nhà sản xuất Trần Trạch."
Noãn Noãn mím môi, sau một thời gian trì hoãn mới đưa tay bắt tay người trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Xin chào, Trình Noãn Noãn."
Phó trưởng đài cười haha: "Hai người đều có họ là Chen ( Trần trong Trần Trạch phiên âm là [chén], Trình trong Trình Noãn Noãn phiên âm là [chéng]), tuy cách viết khác nhau, nhưng đọc lại không khác nhau lắm, cũng là có duyên phận nhỉ?"
Tiếp theo sau đó là hội nghị, cũng chỉ là những ý tưởng cho quá trình quay chương trình.
Chương trình đã được điều chỉnh, ban đầu là về một khách mời trong một chương trình, nhưng bây giờ vì sự sắp đặt của chương trình, nó đã được thay đổi thành một chương trình mời tất cả các khách mời đã ghi hình cùng nhau.
Có nghĩa là, mỗi vị khách quý sẽ có nhiều thời gian để tiếp xúc với người trong nguyện ước của mình nhiều hơn.
Đây cũng được xem như điểm mới cho chương trình.
Vị khách đầu tiên được mời là một diễn viên, một diễn viên trưởng thành từ cơ sở, đầu tiên nổi lên từ các cuộc thi tài năng, và sau đó trở thành một diễn viên.
Nam diễn viên này đã năm mươi tuổi, danh sách mong ước không khó nhưng cũng không đơn giản.
Từ một con người bình thường đạt được những thành tích như bây giờ, không biết đã phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng, mà phía sau sự nỗ lực này, không thể không nhắc đến sự ủng hộ của những người thân trong gia đình.
Gia đình của vị minh tinh này hơi phức tạp, cha mẹ ly dị, sống cùng với cha, năm nay, cha của người này cũng đã xấp xỉ 80 tuổi.
Từ sau khi ly hôn, cha của người này luôn một mình nuôi vị minh tinh lớn khôn, bởi vì không có tiền đi học, nên chỉ sau khi sau học xong trung học cơ sở thì người này liền thôi học, bắt đầu đi đến công xưởng làm việc kiếm tiền.
Kể từ khi đó, người này cũng ít về nhà, chỉ gửi tiền về nhà cho người cha già, cứ thế trải qua mấy năm, người này tham gia chương trình tìm kiếm tài năng, đạt giải quán quân, từ đó bắt đầu cuộc sống trong làng giải trí.
Đằng sau cuộc sống vinh quang trong làng giải trí là những khổ sở không ai biết.
Bình thường khi vừa gia nhập giới giải trí, nêú như không có bối cảnh, không có tài hoa đặc biệt hơn người, không có thế lực, như vậy ắt sẽ bị mai một.
Bởi vì không có tiền, không có công việc, cũng không có bất kỳ bối cảnh, vị minh tinh này từ một quán quân, trở thành diễn viên quần chúng, chỉ cần có tổ diễn nào cần vai quần chúng, người này liền xuất hiện.
Có lúc cả một buổi chiều, diễn một vai quần chúng, diễn đi diễn lại rất nhiều lần, chỉ có 50 tệ, người này cũng làm với tràn đầy nhiệt huyết.
Dần dà, vai quần chúng cũng diễn nhiều rồi, bởi vì thường ở tổ diễn kịch, đối với việc diễn, cũng có chút ít những hiểu biết.
Rốt cuộc người này cũng nghênh đón được cơ hội của chính mình, từ đó bắt đầu từ từ ở làng giải trí trôi qua thuận buồm xuôi gió.
Nhưng cũng đồng nghĩa là cuộc sống bận rộn, bận rộn về thời gian, không có thời gian rảnh rỗi, có lúc chỉ muốn chút thời gian nhàn nhã ăn cơm tối, cũng là mong ước xa xỉ.
Trước đó là không có tiền cho nên không tiện về nhà, cũng không muốn về nhà, bây giờ có tiền, lại không có thời gian về nhà.
Cho nên mong muốn của vị diễn viên này chính là hy vọng khi tham gia chương trình này, có thể sống cùng với cha mình trong vòng một tuần lễ.
Vị khách quý thứ hai, là một người nghiệp dư, mong muốn của cô cũng tương tự như vậy, mặc dù xét về tính chất không giống nhau, nhưng mục đích lại như nhau, cũng hy vọng có thể sống cùng với mẹ mình, cùng trải qua một khoảng thời gian hoàn mỹ.
Có tổng cộng sáu nhóm khách mời, ba nhóm nghệ sĩ nổi tiếng và ba nhóm nghiệp dư, bao gồm cha và con trai, cha và con gái, mẹ và con gái, mẹ và con trai, chị em và anh em.
Tổ tiết mục đã rất chu đáo, mọi khía cạnh quan hệ gia đình đều có liên quan, và về cơ bản nó hoàn toàn phù hợp với số kỳ quay.
Lộ trình ghi hình có tổng cộng sáu tập, mỗi tập sẽ về quê của một nhóm khách, có thể nói là hoàn toàn phù hợp với dàn dựng của chương trình chủ đề gia đình này, nội dung của toàn bộ chương trình, có dở khóc dở cười, có những kỷ niệm trong quá khứ và những kỳ vọng về tương lai, mỗi nhóm gia đình đều ít nhiều có những khúc mắc.
Lý do tồn tại của chương trình là để giải quyết những vấn đề này cho họ.
Đối với những vấn đề có thể xảy ra, trước đó, tất cả tổ tiết mục đã chuẩn bị.
Trần Trạch đứng ở phía trên, nhìn về phía Noãn Noãn vẫn đang cúi đầu, giọng nói dừng một chút, sau đó tiếp tục giải thích một lần nữa: "Mong rằng mọi người sẽ hợp tác tốt lần này."
Tất cả mọi người kịch liệt vỗ tay, Noãn Noãn hạ ánh nhìn, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không có động tác tiếp theo.
*
Phó Bác Ngôn đưa mắt nhìn cô mấy lần, mới thu hồi tầm mắt của mình.
"Noãn Noãn."
"À?" Noãn Noãn kinh ngạc, ngước mắt nhìn anh: "Sao vậy?"
Phó Bác Ngôn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Có ý kiến ​​gì mới trong chương trình không?"
Noãn Noãn lắc đầu, mặc dù chương trình đã được chỉnh sửa, nhưng quả thực là tốt hơn so với dàn dựng trước, ít nhất trước đây là mỗi nhóm khách chỉ có mấy mươi tiếng để ở bên nhau,;đến diendan để ủng hộ editor, tất cả các trang web khác đều là ăn cắp; nhưng bây giờ, thì được hơn một tuần hoặc hơn một tháng sống với nhau, đã là vượt xa so với mong muốn ban đầu.
"Phía khách mời không có vấn đề gì sao?"
"Vấn đề không lớn, đã được giải quyết tốt."
Nghe vậy, Noãn Noãn trầm ngâm, gật đầu: "Vậy thì tốt, tôi không có vấn đề gì lớn, tôi có thể điều chỉnh thời gian."
Sáu tập của chương trình, từng nơi được ghi hình trong vòng hai ngày ba đêm, cộng thêm việc đi lại, chương trình chắc sẽ được quay trong vòng một tháng.
Chỉ là sau mỗi một tập của chương trình, cũng cần nghỉ ngơi vài ngày mới tiếp tục, tính ra, cũng cần khoảng hai tháng.
Phó Bác Ngôn gật đầu, nhìn về phía nhà sản xuất, nói ra một số điểm bản thân cảm thấy cần điều chỉnh.
"Chỉ cần chuẩn bị tốt về mặt thời gian, về phần những người chủ trì chúng tôi không có vấn đề gì lớn."
Trần Trạch gật đầu, nhìn về phía những người tham dự khác: "Còn có những vấn đề khác không?"
Tất cả mọi người lần lượt nói ra những vấn đề mà mình nghĩ đến, cuộc họp này, vốn cũng là để thu thập ý kiến, cách nhìn của mọi người, để chương trình có thể hoàn thiện hơn.
Cuộc họp diễn ra trong thời gian dài, đến trưa mới dừng lại, phó trưởng đài tổ chức cho Noãn Noãn cùng với Lâm Lâm ăn cùng với mọi người, do buổi chiều vẫn còn tiếp tục.
Bởi vì thời gian nghỉ trưa ngắn, nên không ra ngoài ăn trưa.
Mọi người cùng đến nhà ăn của đài Orange để ăn trưa, thức ăn ở đây không tệ, người đến ăn cũng đông, có thể nói rằng ở đây có thể gặp gần hết những người thường xuất hiện trên TV.
Vừa đi tới, đã thấy không ít những người quen mặt.
"Chị Noãn Noãn, em có thể tìm người ấy để xin chữ ký không nhỉ?" Lâm Lâm khẽ kéo tay áo Noãn Noãn, nhỏ giọng hỏi.
Nghe vậy, Noãn Noãn khẽ cong môi, trả lời: "Được, đợi lát nữa chị Noãn Noãn sẽ cùng em đi qua đó."
Phó Bác Ngôn đang đứng bên cạnh Noãn Noãn, sau khi nghe xong thì đưa mắt nhìn người nọ, hỏi: "Cô thích vị chủ trì đó?"
Noãn Noãn sững sờ, lắc đầu: "Lâm Lâm thích, còn tôi thì bình thường."
Phó Bác Ngôn nhìn vị nam chủ trì kia, sau khi im lặng một lát, nhỏ nhẹ nói: "Ừ, người ấy có thói quen không tốt lắm."
"Sao?" Noãn Noãn kinh ngạc nhìn về phía Phó Bác Ngôn.
Lâm Lâm cũng chớp mắt nhìn Phó Bác Ngôn, nhỏ giọng hỏi: "Phó Lão sư, là thói quen gì vậy?"
Phó Bác Ngôn im lặng một lát, nói: "Người ấy không thích tắm rửa lắm."
Vừa nghe dứt lời, Noãn Noãn liền kéo tay Lâm Lâm nói: "Vậy hay là đừng đến xin chữ ký nữa, đợi lát nữa chị Noãn Noãn sẽ bắt chước chữ ký người đó, ký cho em, thế nào?"
Lâm Lâm: ".

.

.

.

.

." Thế này giống nhau sao? ?
Nhưng cô ấy biết, chị Noãn Noãn của mình, có chút thích sạch sẽ, cho nên cũng không dám nói ra những lời phản đối.
Chỉ có thể khéo léo đáp lời: "Được."
Nhóm người bước vào một phòng ăn riêng của đài truyền hình, và khi họ đến nơi, tất cả các món ăn đã được bày sẵn trên bàn.
Phó trưởng đài sắp xếp mọi người ngồi vào chỗ của họ, thật trùng hợp, bên trái Noãn Noãn là Trần Trạch, bên phải là Phó Bác Ngôn, mà cô vừa đúng ngồi ở vị trí giữa.
Hơi nhúc nhích tay, đều cảm thấy có chút không thoải mái.
Nàng không muốn áp sát quá gần Trần Trạch, chỉ có thể là tận lực dựa vào phía Phó Bác Ngôn.
Suy nghĩ một chút, Noãn Noãn nhỏ giọng nói: "Phó Lão sư."
"Hả?" Phó Bác Ngôn cúi đầu nhìn cô: "Thế nào?"
"Hai chúng ta có thể đổi chỗ ngồi không?"
Phó Bác Ngôn khẽ khựng lại, kinh ngạc đưa mắt nhìn Trần Trạch, sau khi chạm ánh mắt Trần Trạch, Phó Bác Ngôn mới khẽ đồng ý: "Được."
Tuy rằng có thể nói vị trí ngồi do phó trưởng đài sắp xếp, nhưng lúc này Phó Bác Ngôn thay đổi chỗ ngồi thì phó trưởng đài cũng sẽ không nhiều lời, ai bảo Phó Bác Ngôn đang là vị chủ trì nổi tiếng của đài chứ.
Sau khi hay người đổi vị trí, Noãn Noãn cũng cảm thấy không khí cũng trở nên thoải mái không ít.
Bởi vì buổi chiều còn tiếp tục làm việc, nên mọi người chỉ uống một ít rượu, sau đó tập trung ăn cơm.
Noãn Noãn vẫn cúi đầu, không nói gì.
Sau khi yên lặng ăn một số thứ, Noãn Noãn nhìn thấy trước mặt mình là món đầu cá kho tiêu, cô hơi sững sờ một chút, rồi cũng không chần chờ, đưa đũa gắp lấy.
Ánh nhìn của Phó Bác Ngôn di chuyển giữa Noãn Noãn và Trần Trạch, trong mắt ánh lên sự nghi ngờ.
"Noãn Noãn."
"Sao vậy?"
"Ăn nhiều rau xanh một chút." Mấy ngày nay Phó Bác Ngôn ăn cơm cùng Noãn Noãn coi như là phát hiện, người ngồi bên cạnh này không ăn rau xanh.
Cơ bản là ngoài thịt cá, thì rất ít đụng đến rau.
Nhưng thực sự rất thần kỳ là dáng người Noãn Noãn rất đẹp, so với những nghệ sĩ minh tinh phải ăn kiêng giữ dáng, thì dáng người còn đẹp hơn nhiều.
Mà cô còn không ăn uống điều độ, ăn uống không hợp lý, trên cơ bản toàn ăn mặn.

Noãn Noãn khẽ khựng lại, mím môi có vẻ uất ức mới lên tiếng đồng ý, gắp một miếng rau đưa vào miệng ăn, vừa ăn vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi không phải động vật, không cần phải ăn rau cỏ."
Nghe vậy, Phó Bác Ngôn khẽ cười, không kiềm chế được mà cong môi.
Trần Trạch ngước mắt liếc nhìn hai người, thoáng qua trong mắt là sự kinh ngạc.
*
Sau buổi cơm trưa, mọi người lục tục trở về phòng nghỉ của mình, mà Noãn Noãn, đài truyền hình đã chuẩn bị cho cô một phòng nghỉ, chỉ là có điểm khác biệt duy nhất chính là ở chính giữa bên trong phòng nghỉ ngơi có rèm cửa sổ rất mỏng.

Đối với kiểu người khi vừa bước vào không gian riêng của mình chỉ muốn kéo rèm cửa sổ thật kỹ, không để cho bất kỳ ánh sáng nào bên ngoài lọt vào như Noãn Noãn mà nói, thì ở trong phòng nghỉ này, cô thật sự không thể nghỉ ngơi được.

Phó Bác Ngôn cùng với Trần Trạch và một người trợ lý đưa cô đến phòng nghỉ ngơi.
Sau khi nhìn xung quanh căn phòng, Phó Bác Ngôn khẽ nhíu mày, nhìn về phía Noãn Noãn, nói: "Ở đây không có sô pha dài, hay là cô đến chỗ phòng nghỉ của tôi để nghỉ ngơi tạm?"
Noãn Noãn nghĩ ngợi, không lên tiếng.
Trần Trạch cũng ở một bên bổ sung: "Nếu như cần thứ gì, có thể nói với tôi, đến phòng nghỉ ngơi của tôi cũng được."
Noãn Noãn vẫn không lên tiếng, nhìn chằm chằm bàn nhỏ để đồ ngẩn người.
Ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau, một bầu không khí nhuốm mùi thuốc súng xuất hiện, chỉ tiếc là nó lại không ảnh hưởng được đến Noãn Noãn, cô hoàn toàn không phát hiện được.
Chỉ có người trợ lý cùng với Lâm Lâm, hai người cùng nhìn vẻ mặt của Phó Bác Ngôn và Trần Trạch, cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi lùi sang một bên.
"Noãn Noãn." Phó Bác Ngôn nhỏ giọng gọi cô.
Noãn Noãn phục hồi tinh thần lại, nhìn anh: "Sao vậy?"
Phó Bác Ngôn khẽ cười, đưa tay vỗ đầu Noãn Noãn, ánh mắt của Trần Trạch vẫn dán vào bàn tay của anh, ánh mắt sáng quắc.
"Có muốn đến phòng của tôi để nghỉ ngơi không?"
Noãn Noãn sững sờ, lắc đầu một cái: "Không cần, ở chỗ này tốt vô cùng."
Trần Trạch ở một bên nhíu mày, nhìn về phía trợ lý nói: "Hạ rèm cửa ở đây xuống, đổi thành một cái dày thật dày."
Hai cánh tay đang buông lỏng của Noãn Noãn khẽ run.
Nhưng rất nhanh, rồi lại bị che giấu đi.
Chỉ có Phó Bác Ngôn vẫn luôn nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Noãn Noãn thấy được này một loạt biến hóa này, trong mắt anh hiện lên một tia cảm xúc không biết tên.
Noãn Noãn nhíu mày, sau khi nhìn rèm cửa, nhìn về phía Trần Trạch khẽ cười nói: “Không cần, như vậy đã ổn rồi, cảm ơn nhà làm phim.”
Cô dừng lại một chút, “Nếu là không có gì cần nói, tôi muốn nghỉ ngơi được chứ?”
Sắc mặt Trần Trạch cứng đờ, im lặng gật gật đầu: “Vậy Trình chủ trì nghỉ ngơi thật tốt, cuộc họp bắt đầu vào lúc hai giờ chiều."
"Tốt."
Sau khi Trần Trạch rời đi, Noãn Noãn nhìn về phía Phó Bác Ngôn, cong cong môi nói: “Phó lão sư, anh còn có việc?”
“Không có.”
Phó Bác Ngôn hơi ngừng lại, cúi đầu nhìn cô: “Noãn Noãn.”
Khi đối diện với ánh mắt của Noãn Noãn, Phó Bác Ngôn nhẹ giọng nói: “Nếu có việc cùng gì cứ nói với tôi, không cần giữ trong lòng.”
"Được." Vẻ mặt Noãn Noãn nhẹ hơn không ít.
Không thể không nói, giọng nói của Phó Bác Ngôn, mang theo sức quyến rũ có thể trấn an tinh thần Noãn Noãn..đến diendan để ủng hộ editor, tất cả các trang web khác đều là ăn cắp.
"Phó Lão sư nghỉ trưa thật tốt nhé."
"Buổi trưa an lành."
Chờ Phó Bác Ngôn đi rồi, Noãn Noãn mới thở nhẹ một hơi, ngồi lên sô pha ngắn, vừa mới chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, cửa phòng nghỉ lại lần nữa bị người gõ gõ.
“Lâm Lâm, em đi mở cửa.”
Lâm Lâm đáp lời: “Vâng.”
Sau khi mở cửa, Lâm Lâm nhìn về phía Noãn Noãn nói: “Chị Noãn Noãn, là nhà sản xuất Trần.”
Noãn Noãn nhấp môi, ngước mắt nhìn về phía người tới, giọng nói mang theo sự không kiên nhẫn: “Nhà sản xuất Trần còn có việc?”
Vẻ mặt của cô, cùng giọng nói, đều tràn đầy sự không kiên nhẫn.
Cảm giác như lễ phép vừa nãy đã bị vứt đi, mắt tràn đầy bực bội nhìn về phía người tới.
Trần Trạch nhìn biểu tình của cô, có chút sung sướng nhướng mày, trên mặt hoàn toàn không có một chút khó chịu nào đối với cách nói chuyện của Noãn Noãn, ngược lại là dị thường thoải mái dựa ở bên cạnh cửa.
Nhẹ nhàng cong môi nói thẳng: “Noãn Noãn, rốt cuộc không tiếp tục giả vờ không quen biết ta?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui