Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh trở lại phòng nghỉ ngơi, Noãn Noãn cố giả bộ bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Mặt không đổi sắc tiếp tục thảo luận về ý tưởng chương trình cùng Phó Bác Ngôn, chậm rãi nói chuyện.
Đối với chuyện vừa rồi, hai người cũng ngầm hiểu lẫn nhau.
Chương trình mới đi theo hướng tình cảm, có kế hoạch mời khách mời đến, có minh tinh, nghệ sĩ, cũng có những người không nổi tiếng. Những người được mời đến chương trình, đa số đều mang theo mình câu chuyện cũ.
Nhắn tin ở trang blog của chương trình, hoặc gửi một bình luận công khai, là câu chuyện cảm động, nhân vật chính sẽ được mời đến tham gia chương trình, mong muốn lớn nhất của người ấy sẽ được chương trình thực hiện. (wind: Không liên quan nhưng nó làm mình nhớ đến chương trinh Điều ước thứ bảy)
Ý nghĩa chính của chương trình này, thật ra thì chính là giúp người ta thực hiện mong muốn, mỗi số là một khách mời, mỗi số chỉ có thời lượng 30 phút.
Không phải là một chương trình đi theo các đề tài nóng, nhưng nó đánh vào tình cảm người xem.
Noãn Noãn cũng may mắn, bởi vì chương trình cô phụ trách là Talk show, tiếp xúc với minh tinh, nghệ sĩ tương đối nhiều, hơn nữa mặc dù nhìn qua rất lạnh nhạt, nhưng vẫn có thể trò chuyện thân thiện, nhưng còn Phó Bác Ngôn, cô có chút lo lắng, dù sao Phó Bác Ngôn vẫn luôn dẫn các chương trình tin tức, ít khi tiếp xúc với khách mời.
Cho nên khi cô dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Phó Bác Ngôn, đang lúng túng chưa biết mở lời thế nào, Phó Bác Ngôn liền mở miệng nói trước:
"Yên tâm, cứ xem chương trình trước, tôi không có vấn đề gì."
Noãn Noãn sững sờ, yên lặng gật đầu một cái, ngược lại có chút ngượng ngùng.
Tại sao cô có thể quên, Phó Bác Ngôn là người tốt nghiệp với thành tích ưu tú nhất ở trường, tại sao có thể nghi ngờ năng lực của thần tượng chứ!!!
Sau khi thầm gật đầu, hai người tiếp tục thảo luận đề tài vừa rồi.
Cả buổi sáng, Noãn Noãn đều cảm thấy mình đang ở trong nước sôi lửa bỏng.
Phía lỗ tai gần Phó Bác Ngôn, là lửa, phía gần cửa, là nước.
Thời tiết đầu mùa xuân vẫn còn có chút lạnh lẽo, máy điều hòa không khí trong phòng mấy ngày trước mới vừa hư, còn chưa kịp sửa chữ[email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Cho nên sau khi ngồi lâu, Noãn Noãn lại cảm thấy khí lạnh truyền từ lòng bàn chân lên, truyền đến trong người.
Lúc đầu còn cầm bút viết, nhưng giờ cũng cảm thấy lạnh đến cứng ngắc.
Thật ra cô mặc không ít, nhưng dù vậy vẫn có chút không chịu nổi.
Nhưng Phó Bác Ngôn còn mặc ít hơn, chỉ có tây trang, đến áo khoác ngoài cũng không mặc, len lén liếc nhìn, Noãn Noãn có tật giật mình, lần nữa thu lại tầm mắt của mình.
Phó Bác Ngôn hơi nâng khóe môi, nhìn cô cử động như con chuột nhỏ.
Mặt mày giãn ra, tâm tình cực kỳ vui vẻ.
Hạ tầm mắt, nhìn vào mu bàn tay cô, vừa đúng thấy màu xanh nhạt mờ mờ lộ ra.
Phó Bác Ngôn nhìn cô có chút không tự nhiên cử động ngón tay, có chút dừng lại, cúi đầu muốn cởi y phục của mình ra cho cô, nhưng suy nghĩa một chút, tốt như vậy hình như quá mức đường đột.
Nhỏ giọng nói với Noãn Noãn một câu: "Tôi đi ra ngoài một lát."
"Được." Cô tiếp tục nhớ vấn đề mới đề cập đến, về chương trình mới, hai người đều có quá nhiều thứ cần tìm hiểu.
Chương trình tình cảm này là loại chương trình gây cảm động nhất, cũng là loại chương trình khó làm nhất.
Kế hoạch lần này của họ là, hy vọng có thể mời được nhiều người đến tham gia, mặc dù minh tinh, nghệ sĩ sẽ kéo được nhiều khán giả, nhưng mà những người thật việc thật trong cuộc sống đương thời, mới là thứ đáng giá được chú ý.
*
Lúc Phó Bác Ngôn tiến vào, cầm trong tay một túi chườm nóng, khi anh đưa cho Noãn Noãn, Noãn Noãn sững sờ một hồi lâu mới phản ứng được.
"Cám ơn."
"Đừng khách khí."
Phó Bác Ngôn đưa tay lấy chiếc thảm mỏng trên ghế dài cho cô: "Lạnh lắm, cứ đắp đi, không quan trọng."
Noãn Noãn a lên, cong môi, ngay tiếp theo cả khuôn mặt mang theo ý cươi.
"Cám ơn Phó lão sư." Lúc đầu cô cũng muốn lấy chiếc thảm mỏng, những nghĩ lại thấy như vậy có chút mất lịch sự, nên đành thôi.
Ngược lại không ngờ, Phó Bác Ngôn lại gần gũi như vậy.
Trong nháy mắt, Noãn Noãn cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp.
Suy nghĩ một chút, Noãn Noãn quay đầu cười híp mắt nói với Phó Bác Ngôn: "Phó Lão sư thật sự gần gũi."
Phó Bác Ngôn: "...... Ừ."
Anh nhẹ nhàng đáp lời, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt cô, sâu trong đáy mắt tràn đầy tình cảm, nếu như lúc này Noãn Noãn quay đầu, nhất định có thể phát hiện.
Chẳng biết từ lúc nào, ánh sáng yếu ớt buổi sáng đã trở nên sáng ngời, chiếu sáng cả căn phòng.
Ấm áp, giống như trong lòng của hai người lúc này vậy, cho dù không phải đang yêu nhau, nhưng có thể được ở chung một chỗ, cùng hít một bầu không khí, đã không tệ.
Thời tiết đầu mùa xuân, dường như không quá lạnh giá như họ đã nghĩ.
*
Thấm thoát, đã đến buổi trưa.
Noãn Noãn xem đồng hồ: "Phó lão sư, chiều nay ngài có thời gian không?"
Nhìn cô một lúc, Phó Bác Ngôn lạnh nhạt gật đầu: "Cô cứ đi ăn cơm trước đi, chiều nay tôi phải về đài truyền hình, có gì chúng ta sẽ liên lạc sau."
"Vâng, được ạ."
Yên lặng một lát, Noãn Noãn nói: "Tôi không có cách thức liên lạc với Phó lão sư."
Nghe vậy, Phó Bác Ngôn hơi cong môi.
Anh cúi đầu cầm lấy bút của cô: "Tôi viết ở đây được không?"
Anh chỉ lên cuốn sổ ghi chép.
"Dĩ nhiên là được ạ."
Phó Bác Ngôn nhẹ giọng lên tiếng đáp lời, cúi đầu viết cách liên lạc xuống, sau đó còn thuận tiện viết thêm nick Wechat(*), sau khi viết xong, anh giải thích một câu: "Đến lúc đó tôi sẽ gửi một số kế hoạch, hình ảnh... cho cô xem, xem để tham khảo thêm."
(*)WeChat là một ứng dụng nhắn tin, truyền thông xã hội và thanh toán di động đa năng của Trung Quốc được phát triển bởi Tencent.
Noãn Noãn lộ biểu cảm như nhặt được trân bảo, gật đầu: "Được ạ."
"Phó Lão sư, hay là cùng ăn trưa?" Dù sao hai người cũng sẽ dẫn chương trình cùng nhau, cũng không cần thiết cứ phải luôn xa cách như vậy chứ?
Noãn Noãn nghĩ, dầu gì cũng ăn cơm chung, làm quen một chút, như thế, đến lúc hợp tác làm việc với nhau cũng tương đối dễ hơn.
Phó Bác Ngôn cân nhắc một chút, lắc đầu một cái: "Không, tôi còn có việc gấp, đi trước."
"Vậy để tôi tiễn ngài ra ngoài."
Phó Bác Ngôn nhìn cô một chút, cười đáp lời: "Được thôi."
Sau khi tiễn Phó Bác Ngôn rời đi, Noãn Noãn trở lại phòng nghỉ ngơi, rồi hoàn toàn tê liệt ngã lên trên ghế sa lon, nhưng trong tay còn đang cầm quyển sổ ghi chép.
Trên đó có ghi số điện thoại di động và nick wechat của Phó Bác Ngôn.
Lúc Trần Kiều xuất hiện, cô vẫn đang cười khúc khích.
"Noãn Noãn, buổi trưa ăn gì?"
"Chị muốn ăn gì?" Noãn Noãn nhìn chằm chằm vào bản ghi chép, cũng không quay đầu lại, trả lời một câu.
Trần Kiều nhìn rèm cửa sổ đã được kéo xuống lần nữa, có chút bất đắc dĩ than thở: " Rèm cửa của phòng này có phải chỉ mở ra vì Phó Bác Ngôn không?"
Noãn Noãn nghẹn lời, lườm cô ấy một cái: "Em không thích kéo màn cửa sổ ra, cứ có cảm giác có người đang nhìn mình vậy."
Trần Kiều: "......" Không có gì để nói, trong phòng mờ tối, cô ấy đưa tay bật đèn cho sáng, cúi đầu nhìn quyển sổ trong tay Noãn Noãn.
"Đây là cái gì?"
"Số điện thoại và nick wechat của Phó lão sư." Cô không nhịn được xúc động nói: "Chữ của Phó lão sư thật sự rất đẹp, ôi chao, mạnh mẽ có lực, khoảng cách rõ ràng."
Trần Kiều nheo mắt nhìn cô: "Em có cảm thấy như vậy không?"
"Cảm thấy gì?"
"Thần tượng của em đối xử với em, tốt vô cùng."
Noãn Noãn không chút do dự gật đầu: "Đúng vậy, Thần tượng của em đúng là người tốt."
Trần Kiều lên tiếng giễu cợt: "Thần tượng của em lạnh lùng mà nói là người tốt?"
"Không lạnh lùng, rất ấm áp."
Trần Kiều bất đắc dĩ lắc đầu, suy nghĩ một chút: "Có phải thần tượng của em cho em một túi chườm nóng không?"
"Có, sao vậy?"
Trần Kiều liếc nhìn, trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu: "Không có việc gì, buổi trưa muốn ăn gì?"
Mặc dù trong lòng cô ấy vẫn còn có một chút nghi vấn, nhưng nghĩ lại, giống như quá mức đột ngột, Phó Bác Ngôn đối với nghệ sĩ của mình, đại khái chỉ là một tiền bối(thế hệ đàn anh đàn chị) chăm sóc hậu bối thôi.
Suy nghĩ một chút, Trần Kiều quyết định không kể chuyện vừa rồi với cô, chỉ ho khan một tiếng, windchimelqd vỗ vai Noãn Noãn, kéo cô lên: "Ăn cơm trước đã, cơm tối em cũng muốn ăn ở trong đài sao?"
"Không, chúng ta đi ra ngoài ăn, ăn xong về nhà."
"Được."
*
Lúc Phó Bác Ngôn trở lại thành phố Z, là lúc chạng vạng tối.
Mặt trời chiều ngã về tây.
Vào ban ngày, thành phố Z tràn ngập ánh nắng, lúc hoàng hôn, hoàng hôn màu cam chiếu sáng những đám mây trên đường chân trời, một mảng màu vàng cam, nằm rải rác trên bầu trời.
Đặc biệt rực rỡ động lòng người.
Không ít người đang đi lại trên đường dừng chân lại, không nhịn được cùng ngắm nhìn cảnh đẹp trời chiều hiếm thấy.
Sau khi Đỗ Quang đón được người, quay đầu lại nhìn về phía Lão sư của mình: "Phó Lão sư, giờ về đài sao?"
"Ừ." Phó Bác Ngôn vuốt vuốt ấn đường(điểm giữa hai đầu lông mày), nhìn về phía anh ấy: "Đi hiện trường."
Lúc anh đang ở sân bay thì nhận được tin tức, thành phố Z xảy ra vụ phóng hỏa, giờ lửa đã được dập tắt, nhưng là người làm chuyên mục tin tức, Phó Bác Ngôn có nghĩa vụ cũng có trách nhiệm đi đến hiện trường xem một chút, để tìm hiểu thêm thông tin.
"Tổ của Dư Tân đâu?"
"Bọn họ đi điều tra hiện trường rồi."
Nghe vậy, Phó Bác Ngôn gật đầu, lấy điện thoại di động ra, đọc thông tin mới nhất.
Về vụ phóng hỏa ở thành phố Z, cũng không biết là do cố tình hay sơ ý. Nói tóm lại, thiệt hại không hề nhỏ. Hiện nay nhiều phương tiện truyền thông đang ráo riết đưa tin, chỉ là thông tin mà báo viết là thật hay không, còn phải xem xét qua mới có thể biết sự thật.
Lúc Phó Bác Ngôn đến, cuộc điều tra gần như kết thúc.
Lúc Tiêu Viễn nhìn thấy anh, sắc mặt không khỏi trở nên nghiêm túc không ít.
"Tình huống như thế nào?"
Tiêu Viễn lắc đầu, "Không quá lạc quan, có hai người lớn tuổi bị trọng thương, đi bệnh viện rồi, hiện trường không có bất kỳ dấu vết nào lưu lại, cũng bị đốt sạch bóng."
"Viện dưỡng lão này không có camera giám sát sao?"
"Có, nhưng đã bị phá hỏng không ít."
Phó Bác Ngôn im lặng một lúc, nhíu mày trầm giọng nói: "Lấy một bản sao mang về, xem thử có thể phục hồi chút nào không."
"Được."
"Cứ về đã."
Phó Bác Ngôn đưa thêm một thực tập sinh cũng đúng lúc có mặt tại hiện trưởng, cả nhóm bốn người cùng quay về đài truyền hình.
Khi sửa xong toàn bộ bài tin tức, đêm đã khuya.
Phó Bác Ngôn cũng không tính trở về nhà, tin tức quay vào ngày mai, tất nhiên là nói về chuyện này, anh tính kiếm một chỗ nào đó trong đài nghỉ một chút là được.
Tiêu Viễn xách theo thức ăn khuya đi đến.
"Thân thể thế nào? Có thể chịu đựng được không?"
"Không có việc gì."
Tiêu Viễn vỗ vai anh một cái: "Chuyện tin tức, đừng quá khó chịu, chúng ta đã gặp quá nhiều." Dù sao cũng là người làm tin tức, đã nhìn thấy rất nhiều chuyện.
Dĩ nhiên, có lúc vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
Đột nhiên, anh ấy đổi đề tài, nhìn về phía anh: "Chỉ là cậu thật sự quyết định muốn nhận chương trình đó?"
Ý của anh ấy là chương trình hợp tác với đài Strawberry.
Nghe vậy, Phó Bác Ngôn liếc anh ấy một cái, không lên tiếng.
Tiêu Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, có chút nghi ngờ nói: "Chỉ là không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên muốn nhận, tuy nói là muốn theo đuổi người ta, nhưng cũng không cần như vậy đi? Cũng chưa có biện pháp khác sao?"[Website đăng truyện chính thức: ]
Phó Bác Ngôn khẽ cười một tiếng, giọng nói trở nên vui sướng hơn chút: "Có."
"À? Vậy tại sao cậu......" Câu hỏi chưa nói xong, Phó Bác Ngôn đã nhẹ giọng trả lời: "Nhưng không nhanh như vậy."
Anh thong thả ung dung, vừa xắn ống tay áo, vừa giải thích: "Không thể chậm rãi nữa, tôi cũng gần 30 rồi."
Tác giả có lời muốn nói: không chậm rãi, rốt cuộc lúc nào thì mới có thể ôm người về nhà!!
Phó Lão sư: lần đầu tiên từ chối lời mời của Noãn Noãn, thật khó chịu ~ bỏ lỡ một cơ hội ăn cơm chung, lấy sổ ghi lại.
Noãn Noãn: ừ, thần tượng không có người lỗi, chỉ là do tôi có chút quá nhiệt tình.
Trần Kiều: è hèm.
Tác giả: đang suy nghĩ, sắp xếp lần gặp mặt tiếp theo.