Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ mười bốn
Phủ Phong Châu, Triệu Cường mưu đảo chính
Huyện Gia Ninh, kiến nhỏ gặp mưa rào
Chương 14.3 Kiến khiêng tầu lá
Triệu Cường ghé vào trong phủ hỏi han đám gia nhân cùng nàng Mai. Cường dặn dò đám hầu tướng ở lại canh gác, sai thêm đám sai nha, lính lác hơn một trăm người ở lại phủ họ Vương lo toan việc ma chay cho họ Vương. Triệu Cường ban lệnh toàn quân châu Phong ai nấy đều phải giữ chắc phòng tuyến đề phòng bất trắc từ phía quân địch.
Trong khi đó để ngăn tin Vương Thăng Hùng đột tử lan ra khỏi thành Bạch Hạc, Triệu Cường cho đóng chặt các cửa thành Bạch Hạc, ban lệnh cấm người ra kẻ vào thành, đợi khi việc ma chay của họ Vương êm xuôi mới cho ra vào thành như trước để tránh điều thị phi. Đàm Hữu Trác nghe tin Triệu Cường ban lệnh cấm trong thành liền thúc ngựa chạy tới phủ họ Triệu đôi co với Cường:
- Nhà ngươi có quyền gì mà ban bố lệnh giới nghiêm. Lại không cho phát tang, trong khi đám phản phúc họ Triệu các ngươi lúc chết đi thì phát tang cả châu Phong, bắt bớ những người dân vô tội chỉ vì không nghe theo lời nhà ngươi. Vậy nhà ngươi có ý gì? Muốn coi khinh họ Vương ở chây Phong này hay sao?
Triệu Cường vuốt ria mép quay ra hỏi lại:
- Bá tính châu Phong một mình nhà ngươi có mang được không, cái xác chết của Thăng Hùng đó có cứu được dân châu Phong hay không là tùy thuộc vào hành động của những kẻ làm quan làm tướng như ngươi? Quân lính của họ Quách, họ Thi đang ở ngoài thành Bạch Hạc kia, các ngươi muốn bọn chúng nhân lúc này mà chiếm lấy thành trì hay sao? Các người chỉ có nhìn một mà không biết nhìn hai, ma chay cứ tổ chức theo tục lệ người Phong Châu, còn chuyện phát tang ta sẽ lựa lúc thích hợp để báo cho toàn quân, dân châu Phong biết.
Họ Đàm toan rút kiếm định hỏi tội Triệu Cường thì hai bên tì tướng Cao Văn Trác cùng Lại Sử Văn rút kiếm ra kè cổ. Họ Đàm đành phải thu kiếm, hậm hức bước ra khỏi phủ. Lê Xuân Đỉnh đứng chờ sẵn ngoài phủ hỏi Hữu Trác:
- Huynh vào đó thái độ họ Triệu đó thế nào?
Họ Đàm la lối om sòm, giọng nói văng vẳng vọng vào phía trong phủ như muốn Triệu Cường nghe thấy:
- Cái tên rùa rụt cổ họ Triệu đó. Hắn nghĩ hắn là tiếm binh quyền châu Phong mà lên nước dạy dỗ bọn ta hay sao. Ta phỉ nhổ vào cái nhân nghĩa của bọn người phản phúc. Ta đi, đi về Vương phủ phát tang cho dân chúng trong thành, không cần đến họ Triệu đó.
Cao Văn Trác nghe tiếng la lối om sòm của họ Đàm liền mang theo mác dài lao ra cửa phủ dọa nạt hai tay con rể của Kiều Chung Đạt:
- Cái tên Đàm Trác kia. Nhà ngươi có còn muốn sống hay không mà dám đứng đó bẻm mép. Ngươi có tin mũi mác đâm thủng tim ngươi ngay tức khắc hay không?
Đàm Hữu Trác vênh vênh mặt, tay vỗ ngực giọng thách thức họ Cao:
- Ra là cái thằng sáng ra không rửa mặt. Mặt mày còn nhơm nhớm nhày nhụa bẩn thỉu. Cùng tên là Trác mà mày nhìn lại mày xem có khác gì con cú mèo không? Có giỏi thì dùng mác đó đâm vào ngực tao đây này.
Cao Văn Trác sờ tay lên mặt rồi dùng vạt áo lau đi mồ hôi nhễ nhại. Họ Cao lớn tiếng:
- Cái thằng mắc dịch nhà ngươi. Ta phải cho ngươi biết thế nào là lễ độ với gia gia. Dám chửi ta là cú là mèo hả. Lại còn chê mặt ta xấu bẩn nữa. Ta không cho ngươi một bài học thì không phải là Cao Văn Trác nữa. Hãy lãnh mũi mác của ta.
Hữu Trác phì cười rồi né tránh theo đòn mác của họ Cao. Đánh được hơn mười hiệp thì Lại Sử Văn xông ra dùng kiếm hất mác của Cao Văn Trác rơi xuống nền đất đỏ nhão. Triệu Cường bước ra, tay nắm chuôi kiếm chỉ vào mặt hai người đó:
- Các ngươi mau dừng tay. Thế sự biến loạn như vậy chưa đủ hay sao. Các ngươi lại còn ở đây gây lộn. Phạt Cao Văn Trác hai mươi roi xung vào quân khố năm lượng bạc. Còn Đàm Hữu Trác mau mau đi về Vương phủ lo việc ma chay. Nếu còn tiếp tục gây láo loạn trong thành sẽ xử phạt theo quân pháp và năm mươi sáu điều cấm của châu Phong.
Lê Xuân Đỉnh kéo người anh em cọc chèo đi về phía phủ họ Vương, mặt đăm đăm hai người đó bước đi, chốc chốc lại quay lại gườm họ Triệu. Đàm Hữu Trác quay ra nhiếc mắng người em rể:
- Là đệ đó. Chuyện gì cũng một vừa hai phải thôi. Chứ để cho họ Triệu đó đè đầu cưỡi cổ không hay đâu. Hắn ta tiếm đoạt binh quyền của họ Đỗ, nghĩ rằng châu Phong này tất cả là của hắn hay sao? Họ Đỗ kia còn phải nể sợ chúng ta vài ba phần, tính chi cái thứ phản phúc ấy.
Lê Xuân Đỉnh ung dung trên lưng ngựa, vừa nhai trầu vừa nói với Đàm:
- Từ khi họ Triệu đó lật họ Đỗ chiếm lấy thành Bạch Hạc, đệ luôn có cảm giác có điều gì đó không phải. Trong khi họ Đỗ kia khó khăn lắm mới thoát được ra châu Phong, há lẽ gì đám người họ Triệu đó lại trở mặt muốn lấy châu Phong?
Đàm gạt phăng suy nghĩ của Lê:
- Tất thảy đều là do người cha và hai thằng em khốn mạt của hắn. Không phải chúng gây sự với Vương Công mà ra như vậy hay sao? Vương Công muốn họ Triệu đó thế mạng làm bình phong để đối chọi lại với đám quân lính triều đình.
Một tên nha dịch trông thấy họ Lê liền tiến lại gần, Xuân Đỉnh cúi đầu xuống nghe tên đó truyền đạt lại điều gì đó. Lê Xuân Đỉnh chợt mắt trợn như trâu rống, vội vã cho quay đầu ngựa lao đến Triệu phủ. Đàm Hữu Trác liền quay ngựa chạy đuổi theo.
Triệu Cường đang đứng trước đám tướng lĩnh, cầm chiếc gậy xoan vạch ra nền đất những nét nguệch ngoạc. Xuân Đỉnh lao đến toan rút dao kè cổ Triệu Cường. Cao Văn Trác xông tới dùng thân mình đỡ lấy nhát chém đầy ác ý của họ Lê.
Triệu Cường giật mình đánh rơi chiếc gậy xuống đất, bước lùi lại mấy bước. Cao Văn Trác ôm lấy họ Lê, tay ghì chặt rồi bẻ cổ tay Xuân Đỉnh buộc họ Lê phải buông dao xuống.
Lại Sử Văn sai đám tướng lính đứng ra trước họ Triệu, quát mắng hai tay con rể của viên cố phó thứ sử họ Kiều:
- Lê Xuân Đỉnh! Nhà ngươi toan có mưu đồ hãm hãi Triệu công khiến Cao tướng quân lấy thân mình ra đỡ mà bị thương. Nhà ngươi không muốn sống nữa hay sao?
Xuân Đỉnh giãy giụa khiến máu từ vết thương trên người Cao Văn Trác càng chảy ra nhiều máu, chiếc áo trong thoáng chốc đã đầm đìa từ vai áo xuống tới hông. Họ Lê gắng gượng thoát khỏi sự khống chế của Văn Trác nhảy chồm lên chửi rủa Triệu Cường:
- Quân khốn nạn, đồ ba que, thằng ăn cháo đá bát. Bố cái mày có dưới suối vàng cũng nhục nhã về giống súc sinh họ Triệu như mày. Tao phỉ nhổ vào anh linh của lão Triệu Hoằng. Mày mau mau thả Minh Trù ra. Mày nói với Vương công - Thăng Hùng rằng cử nó tới thành Gia Ninh mà Đinh Tráng báo rằng không có Toán tướng quân nào tới đó. Vậy là thế nào hả tên cầm thú họ Triệu kia. Mày đang nhốt em tao ở đâu?
Triệu Cường mặt không biến sắc, lấy lại được sự bình tĩnh vốn có, nói lại với Xuân Đỉnh:
- Đúng là ta có bàn với Vương công về việc sai họ Toán đó tới thành Gia Ninh để trấn thủ. Chẳng phải đám người của Kiều phủ dẫn hắn đi tới đó trong đêm trước ngày ta giao chiến với Quách Thôi đó sao? Còn việc hắn đi đâu, làm gì ta đâu có thể quản được. Nếu hắn như vậy xem ra đã coi thường quân pháp, xem thường ý dụ của ta và Vương Công. Nếu có trông thấy hắn thì cũng đáng để bắt vào lao ngục lắm.
Đàm Hữu Trác rút kiếm quay ra chỉ trỏ:
- Đừng có già mồm nữa. Họ Triệu ngươi nghĩ rằng có thể qua mắt được bọn này hay sao? Nhà ngươi nên nhớ cả châu Phong này vẫn là của họ Vương, tất cả tướng lĩnh đều theo lệnh của Vương công và đám người Kiều gia chúng ta. Đừng hòng có thể lật lọng mà nói những điều đó với bọn ta.
Nói rồi Hữu Trác gọi lớn tên bốn viên tướng trong đám người đang đứng trước mặt họ Triệu là Trịnh Tắc, Nghiêm Phong Mạnh, Nguyễn An Huy và Nông Đình Lợi.
Nghiêm Phong Mạnh quay lại dùng kiếm kè cổ Lại Sử Văn, lệnh cho họ Lại hạ kiếm, ba người còn lại đứng lên phía trước lăm le chiếc kiếm trên tay. Triệu Cường rút chiếc mã tấu rồi ném thẳng xuống mặt đất quay lưng lại với đám người đó, chậm rãi bước vào trong phủ, ung dung đóng chặt cửa gỗ lim.
Đàm Hữu Trác xông lên phía trước toan đuổi theo họ Triệu thì bất ngờ Nguyễn An Huy dùng kiếm đâm thủng bụng họ Đàm, ruột gan ngũ tạng lòi ra, máu lênh láng đậm màu cả một vũng đất.
Cao Văn Trác buông tay thả họ Lê ra chạy tới cầm chiếc mã tấu lên, Xuân Đỉnh vội vàng chạy ra chỗ ngựa cưỡi ngựa chạy đi, Trịnh Tắc giương nỏ bắt trúng đầu ngựa khiến ngựa ngã lăn ra đất, họ Lê bám cương ngựa ngã nhào xuống đất, cổ gẫy gập, tặc lưỡi chết ngay tại chỗ.
Nghiêm Phong Mạnh hoảng hốt lóng ngóng cầm kiếm chạy đi, Lại Sử Văn dùng thừng dây buộc thành thòng lọng quấn trúng cổ hắn kéo lại. Họ Nghiêm ngã ngửa ra đất, Cao Văn Trác dùng mã tấu giơ cao chặt đầu Phong Mạnh.
Tin truyền khắp thành Bạch Hạc, bấy giờ các bộ hạ của họ Vương và Kiều gia hết loạt cả mấy nghìn người trong thành Bạch Hạc đều mang vũ khí tới cửa Triệu phủ hòng hỏi tội họ Triệu.
Tướng người Tày Nông Đình Lợi ra trước cửa phủ ngồi khuyên giải đám người đó. Bọn chúng một mực muốn xông vào Triệu phủ toan hỏi tội Triệu Cường, Đình Lợi đành phải rút kiếm dùng lời lẽ sắc đá đe dọa đám người ấy:
"Châu Phong đang gặp nguy. Phía bắc là giặc, phía đông cũng là giặc, duy chỉ có người xứ Man Hoàng là theo ta suốt bấy nhiêu năm nay. Chắc trong số các vị đây, cũng không ít có những mối thân tình ở xứ đó.
Người đứng đầu xứ ấy là Dương tù trưởng tấm lòng trượng nghĩa, nay lại chiếm cứ một dải đất phía tây dòng Hát Giang đến tận cửa ngõ châu Ái luôn có lòng giúp đỡ chúng ta nhưng Vương Công không tin tưởng nên mới nhận ra kết cục ấy.
Nay Vương Công đã mất, thiếu chủ Thăng Bình còn nhỏ tuổi, xét về tài năng đức độ thì không ai sánh được với Triệu Công. Thêm nữa là Triệu Công và đám người Man Hoàng, Thất Oản động Man là chỗ thân tình, có thể vì thế mà giúp Phong châu ta được lúc hoạn nạn này.
Ta khuyên mọi người hãy quy thuận Triệu Công, giúp thiếu chủ họ Vương vượt qua lúc khốn khó này, trước là để giải cứu cho châu Phong khỏi giặc họ Quách, họ Hàn, sau là để anh linh cố thứ sử Vương Thăng Triều, cố phó thứ sử Kiều Chung Đạt được mỉm cười nơi chín suối.
Hãy đoàn kết với nhau không vì những lời lẽ xuyên tạc mà để châu Phong rơi vào tay của quân địch đang lăm le phía ngoài kia."
Trịnh Tắc, Lại Sử Văn, Nguyễn An Huy ba người cùng đứng đó hô hào đám bộ hạ họ Vương. Kẻ nghe theo người không phục chia làm hai ngả đường rời khỏi Triệu Phủ. Có một tay người loắt choắt lán lại, tay cầm tạ xích mặt hoằm hoằm nhìn bốn người đứng trước cửa phủ.
Lại Sử Văn khẽ cười mỉa mai:
- Này anh chàng tí hon. Là người nào nhờ anh mang theo tạ xích hộ người ta mà không đi theo? Bọn chúng đều đi hết cả rồi lại để cho anh chiếc tạ xích đó. Phải chăng là nặng quá mà anh không vác về được? Để ta cho người mang giúp anh về với chủ nhân của nó.
Trịnh Tắc chêm lời châm chọc:
- Kẻ đó thật không biết điều gì cả, ai lại để cho anh chàng nhỏ bé như vậy mang theo quả tạ xích nặng thế kia.
Anh chàng tí hon, người cao chừng hơn bốn thước, mặt non búng như đứa trẻ lên mười, mái tóc thưa cứng thô ráp như những rễ tre mọc lởm khởm trên đầu. Cánh tay nhỏ, đôi chân vòng kiềng liêu xiêu. Ánh mắt diều hâu, mũi gấu, miệng nhỏ trông thật không cân xứng với gò má nhô cao, hốc hác của anh chàng.
Nguyễn An Huy tiến tới toan giúp anh chàng nhỏ bé đó cầm chiếc tạ xích lên, cười cười với anh ta:
- Nào chàng trai. Hãy để ta giúp anh mang xích đó về cho chủ nhân của nó.
“Rầm, rầm, rầm” ba tiếng lớn uy lực, tạ xích vung lên rồi nện xuống mặt đất vỡ tung. Trịnh Tắc vỗ tay khen tấm tắc:
- Nhỏ mà uy lực không hề nhỏ. Nếu Nguyễn tướng quân không thể giúp anh thì để ta giúp.
Nói rồi Trịnh Tắc dùng song đoản côn lao tới toan lấy chiếc tạ xích. Hai bên giằng giật nhau một hồi, Lại Sử Văn chạy vào trong phủ gọi Cao Văn Trác. Lúc quay ra cả hai người kia đã bị xích trói vào cây thị lớn trước phủ.
Văn Trác chạy ra phía ngoài nhìn qua nhìn lại không thấy người nào mà chỉ thấy một tên nhóc nhỏ người đang lôi theo chiếc tạ xích nặng trĩu lê lết phía sau.
Thấy hai người kia bị trói, họ Cao chạy tới gốc thị dùng dao cắt đứt thừng trói và giẻ bịt miệng hai người. Nguyễn An Huy chỉ theo tên nhóc con đang kéo theo tạ xích lớn tiếng giục giã Văn Trác:
- Chính là tên đó. Huynh mau mau bắt hắn ta lại.
Ngạc tướng trông theo anh chàng tí hon đó quay ra cười hai tên tướng quân:
- Thân làm tướng lĩnh thống lãnh cả một đạo quân nghìn người mà để một tên tiểu tử đó hạ nhục. Thật là mất mặt quá. Hay xem uy lực của Ngạc tướng ta đây.
Cao Văn Trác chạy lao về phía anh chàng tí hon, giọng ầm vang dùng dao quắm toan chém từ phía sau. Bất ngờ anh chàng quay lại dùng đòn cước đạp trúng chân Văn Trác.
Họ Cao đứng sựng lại phủi chân, ném dao xuống mặt đất rồi cười cợt nhả với anh ta:
- Này anh chàng nhỏ bé kia. Cớ sao anh lại bắt trói người của ta.
Anh ta không nói không rằng, xuống tấn chờ Văn Trác ra chiêu. Ngạc tướng hất cằm lời nói hời hợt:
- Ta không muốn làm người khác đau, mà đặc biệt là một người nhỏ bé như anh. Ai chà chà. Chiếc tạ xích cũng đẹp đó, để ta xem nó nặng tới chừng nào.
Họ Cao xông tới tay chạm định chạm vào chiếc tạ xích, bỗng anh chàng dùng xích ta quăng trúng ngực. Văn Trác điếng người ôm ngực lùi lại phía sau.
Trác lẩm nhẩm lí nhí trong cổ họng "Tên tiểu tử này ra đòn rất có lực, chiêu thức cũng không hề thua kém gã quỷ mặt xanh Long Trạch năm nào. Hắn nhỏ con sẽ khiến ta khó lòng mà tấn công trực diện."
Vị tướng quân vốn nổi tiếng oai dũng đứng yên một lúc, anh chàng tí hon cũng không ra đòn. Văn Trác giậm chân, anh chàng xuống tấn, Văn Trác tiến một bước anh chàng đó lùi hai bước rồi thoăn thoắt tiến lên ba bước.
Họ Cao dùng đòn liên hoàn tấn công anh chàng đó, anh chàng dùng đòn cước phản công lại, chiêu thức nhanh nhẹn hơn gấy mấy lần họ Cao to xác. Văn Trác đánh một hồi, mồ hôi nhễ nhại, cởi bỏ manh giáp chật chội, Văn Trác khoe từng thớ cơ thớ thịt nổi trên người.
Ngạc tướng lầm lỳ bước tới, anh chàng nhỏ con dùng tạ xích quăng thêm vài lần trúng ngực và bụng Văn Trác. Họ Cao rướn người lên xông tới ôm anh chàng vào trong người. Nhớp nháp mồ hôi anh chàng cố giẫy giụa thoát khỏi sự khống chế của Cao Văn Trác.
Dường như sức mạnh còn chưa lấy lại cơn say khi sáng, Văn Trác lỏng tay, bị anh chàng đó dùng sức thoát được khỏi vòng siết. Họ Cao đánh thêm vài hiệp đấu rồi dụ anh chàng tới một hẻm nhỏ phía sau phủ.
Văn Trác vờ đánh thêm vài chiêu rồi từ trên tường cao có hai người nhảy xuống chùm vải kín mít buộc chặt anh chàng nhỏ con đó. Cao Văn Trác vác theo anh chàng đó, tay kéo theo ta xích nặng trăm cân oai dũng bước vào trong phủ.