Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ mười lăm
Thành Bạch Hạc, cô thôn nữ trầm tư
Sông Tam Đái, Triệu Công truyền thơ sấm
Chương 15.4 Hỏa cam chi nộ
Cánh diều bay đi trong theo cơn gió chiều mang biết bao nhiêu điều nhắn gửi của những đứa trẻ không còn cha. Cậu bé Thăng Bình đập vai Tồn Lăng ra dáng như hai chàng thanh niên:
- Tồn Lăng đừng khóc. Anh cắt dây diều để diều bay cao hơn, cha chúng ta sẽ đọc được rõ hơn.
- Nhưng mà không có diều để chơi.
Thăng Bình chạy tới ôm lấy Mai quay ra cười với Tồn Lăng:
- Tí nữa Cái làm thêm cho chúng con một cái nữa nhé.
Lão Đỗ vỗ tay vào đùi non, phì phò cười:
- Ta sẽ làm cho hai đứa mỗi đứa một chiếc.
Bọn trẻ mừng vui trong chiều đông se lạnh. Tiếng cười, tiếng nói âm vang trong khu vườn nhỏ xua tan đi không khí u ám trong suốt hơn hai tuần qua trong điện phủ.
Trời ngả tối, mặt trời đỏ rực phía đằng sau núi Hy Cương phía tây. Lão Đỗ cũng đã gói ghém được những món đồ cuối cùng chất lên chiếc xe ngựa. Tất cả thảy có bảy người cùng đi, Mai đành phải chia làm hai đoàn để tránh sự nghi ngờ của đám tai mắt Triệu Cường.
Đám tùy tùng ba người đi trước được sự giúp đỡ của Nhữ Đán mà dễ dàng qua mắt được đám sai nha, lính canh. Còn bốn ông cháu Lão Đỗ đi xe ngựa qua thì bị đám quân lính chặn lại dò xét.
Lão Đỗ vén bức rèm cửa cười móm mém với đám nha dịch, tay cầm vài nén bạc trắng, bọn chúng cố tỏ ra không màng tới. Lão nịnh chúng:
- Có chút gọi là, các anh không ngại cứ cầm lấy. Bọn chúng ta có chút việc cần ra ngoài thành, mong các vị hãy thương cho.
Tay đội trưởng cầm mấy nén bạc trong túi xóc lên, hắn có vẻ không được hài lòng với số bạc ít ỏi đó. Hắn ném thương cho một tay lính bước lại gần chiếc xe ngựa, kéo rèm cửa, hắn trông vào phía trong thấy chỉ có mình Lão Đỗ cùng đồ đoàn chật cứng. Hắn đứng ngoài hẹm giọng:
- Chẳng gì cũng là quản gia của Vương phủ, đồ đoàn chất đống thế kia mà lại bèo bọt cho chúng ta được có vài đồng bạc lẻ vậy sao.
Lão Đỗ định bụng phân trần mà nghĩ đến mấy mẹ con Mai đang trốn trong mấy chiếc hòm lại đành bóp miệng đưa thêm cho hắn năm nén bạc trắng. Tay đội trưởng nhếch mép, ánh mắt như loài lươn trạch cười mỉa mai Lão Đỗ:
- Hay để ta xem trong hòm đó có những gì mà Lão lại khinh thường đám bọn ta đến vậy.
Lão Đỗ nén cơn tức giận vào trong lòng, Lão vẫn cố nhoen miệng cười tỏ ra như không có chuyện gì, lão nuốt ực vào trong rồi nói với tay vô lại đó:
- Chẳng dám phiền đến quan gia. Trong mấy chiếc hòm chỉ có đám quần áo cũ của Vương thứ sử và Vương công tử. Ta đem ra ngoài thành chôn đi. Đây ngài xem.
Lão mở hai chiếc hòm nhỏ để tên đội trưởng khỏi nghi ngờ. Tên đội trước dùng bao kiếm gõ vào những chiếc hòm lớn đặt dưới rồi cầm mấy nén bạc mà Lão Đỗ đưa thêm. Bấy giờ Lão Đỗ mới thở phào nhẹ nhõm.
Bước ra đến chiếc cầu bắc qua con hào bao quanh thành Bạch Hạc, lão Đỗ đang nhắm mắt bỗng giật mình mở mắt ra, nghe có tiếng người từ phía xa vọng lại:
- Chặn chiếc xe ngựa đó lại. Khoan hãy đi ra khỏi thành.
Lão Đỗ ngã ngửa ra sau, miệng đắng chát, nhắm mắt chờ đợi. Lão sực nhớ ra đó là giọng nói của Trần Sầm. Lão nghĩ là thằng khốn họ Trần đó, hắn mang ơn họ Vương mà lại bán đứng họ Vương. Chi bằng phen này dạy cho nó bài học nhớ đời – Lão nghĩ trong bụng.
Sầm bước tới xe ngựa, kéo rèm cửa trông vào phía trong. Sầm vểnh ria mép, bước thong dong bên cạnh chiếc xe ngưa hỏi Lão Đỗ:
- Lão mang nhiều rương hòm lớn bé đi ra khỏi thành là có ý gì?
Lão Đỗ đáp từ trong xe ngựa:
- Lão chẳng có ý gì, chỉ mang chút đồ đã cũ của nhà họ Vương đem đi chôn phía ngoài thành.
Xe ngựa từ từ lăn bánh qua chiếc cầu gỗ, xe nặng khiến ngựa không kéo được cả xe qua chiếc ụ lớn ngay phía trước cầu. Sầm buộc dây cương vào chiếc xe ngựa, hai con ngựa khỏe mới kéo được chiếc xe ngựa chứa đầy rương hòm đó qua được ụ lớn đó.
Xong rồi, Sầm lại nhảy lên ngựa đi song song cùng chiếc xe. Đoạn đi được chừng hai dặm, Sầm liền chặn đầu ngựa, quỳ xuống bái vọng lên:
- Phu nhân cùng thiếu công tử trong xe xin được nhận ba lạy của nô gia.
Lão Đỗ bụng còn nghi ngờ họ Trần, gạt lời của hắn:
- Chỉ có mình ta, cớ sao Sầm ngươi lại quỳ lạy dưới đó nói lời gì khó hiểu.
Sầm liếc mắt gian xảo, cười nhếch mép:
- Cái vẻ mặt lấm lét, ấp a ấp úng của Lão chỉ có thể qua mắt được bọn lính gác thành tham lam chút bạc lẻ của lão. Chứ sao có thể qua mắt được nô gia.
Lão Đỗ cứng họng, biết bụng dạ tên họ Trần này chẳng có ý đồ tốt đẹp gì nên Lão vẫn cố căng cổ lên cãi lại lời hắn:
- Nhà ngươi chớ có nói xằng bậy. Phu nhân cùng bọn trẻ vẫn đang ở trong thành. Cúng cơm Vương Công chưa hết, sao có thể bỏ đi.
Trần Sầm cười lớn:
- Lão già răng móm. Chẳng phải trên xe ngựa có bức trướng rõ mồn một kia hay sao. Chiếc bài vị chẳng phải trong xe ngựa? Lão lại còn định chối gia nô?
Lão Đỗ chột dạ nghĩ “Sao hắn có thể trông thấy được những thứ ấy?”. Sầm tiến sát lại gần xe ngựa, nói nhỏ vào phía trong qua ô cửa nhỏ:
- Lão hãy yên tâm. Gia nô đã cho đóng chặt cửa phủ, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Thật may cho lão cùng phu nhân rằng đám lính giữ cửa thành đó do đám người của Cao Văn Trác chứ không thì sẽ chẳng thể ra ngoài thành.
Lão Đỗ không tin lời của hắn, nằng nặc chối:
- Ta đã nói là không có phu nhân nào ở đây hết. Nhà người đừng có nói lời bịa đặt.
Trần Sầm thủ thỉ:
- Lão quản gia à. Lão nghĩ là lão có thể qua mắt được tai mắt của họ Triệu đó sao? Nếu không phải gia nô canh gác suốt hai ngày qua thì sẽ chẳng thể dễ dàng xe của Lão bước ra khỏi thành Bạch Hạc này đâu.
Lão sựng người hỏi Sầm:
- Nhà anh nói gì? Nhà anh canh gác điều gì. Bọn ta đâu có làm gì đáng nên tội mà phải sợ họ Triệu đó. Cái thứ bán chủ cầu vinh như anh, ta không màng đến.
Sầm đáp lời:
- Cửa Vương phủ hơn tuần nay luôn treo đèn trắng, khăn trắng mở rộng cửa đón khách đến thăm viếng Vương Công. Ấy vậy khi chiều nay đột nhiên đèn khăn đã bỏ xuống, cánh cửa đóng chặt. Tai mắt họ Triệu trông thấy Lão nghĩ rằng ta bịa ra chuyện đó hay sao?
Lão Đỗ trợn mắt, lòng canh cánh nỗi niềm gì đó buột miệng nặng lời với Sầm:
- Cái loại nhà anh. Chính anh mới là tai mắt cho họ Triệu đó. Ta trông tận mắt nhà anh tới Triệu phủ khua môi múa mép với đám người trước giờ vẫn theo họ Vương kia hòng thuyết phục đám ấy ngả về họ Triệu. Không phải loại ăn cháo đá bát thì là gì?
Sầm tăm tối mặt mày, nghe lời không hay mà vẫn ung dung:
“Sầm này làm gì có tội thì trời cao có mắt, Sầm sẽ bị xé xác phanh thây. Với Vương phủ, Sầm mang ơn cứu mạng, lại cho Sầm chỗ đứng trong cả Phong Châu này. Sầm càng không phải loại bán chủ cầu vinh. Sầm gia nhập đám họ Triệu đó chỉ vì muốn che chở cho đám người Vương phủ.
Lão có biết không, khi gia nô tới gặp họ Triệu, họ Triệu cũng nói lời như Lão, xua đuổi Sầm đi. Nhưng vì nghĩ đến thiếu chủ nhỏ tuổi, sẽ chẳng phải là đối thủ của họ Triệu nên mới cắn rơm cắn cỏ ở lại giúp việc cho hắn.
Cũng thật may có người anh em của gia nô là Lâm Sa Nghĩ ở đó mà ta được ở lại Triệu phủ. Hai ngày trước, có người báo với Triệu Công rằng các người có ý định bỏ trốn. Thật may, gia nô biết được việc ấy nên đã sắp xếp ổn thỏa.
Đám tai mắt của họ Triệu vì mấy lượng bạc trắng, mấy trận nhậu mà lơ là đi nên gia nô dễ bề kiểm soát được tình hình. Sầm nói lại rằng, Sầm không phải kẻ hảo hán nhưng cũng không phải vì chút tư lợi mà bán rẻ họ Vương.”
Mai gõ ba tiếng vào thành hòm, Lão Đỗ hiểu ý liền đáp lời họ Trần kia:
- Cảm tạ tấm thịnh tình của ngươi. Vậy nhà ngươi có thể để xe ngựa của bọn ta đi được hay chưa?
Trần Sầm quất roi vào con ngựa, ngựa lồng lên khiến Lão Đỗ ngã ngửa ra sau. Mấy chiếc hòm nhỏ rơi xuống, Mai cùng hai đứa trẻ lật tấm ván lên thở dốc:
- Chúng ta đi tới đâu rồi, sao bỗng dưng cha lại thúc ngựa chạy nhanh như vậy?
Trần Sầm thúc ngựa đuổi theo nói vọng vào xe ngựa:
- Mọi người hãy yên tâm. Mọi việc trong thành ta đã thu xếp ổn thỏa. Ba người kia đang ở Thậm Thình chờ mọi người. Đám người họ Triệu giờ này chắc hẳn đã biết mọi người trốn đi nhưng không sao. Có đám người của họ Liêu cản bước bọn chúng, bọn chúng sẽ không dễ dàng đuổi theo được mọi người đâu. Xin hãy bảo trọng.
Trần Sầm giữ cương ngựa kéo lại, bóng xe ngựa dần khuất theo bóng tối sậm màu.
Sầm quay ngựa trở về thành, ngựa vấp phải rào tre, Sầm ngã bầm dập, mặt mày xước xác. Đoạn tới gần thành Bạch Hạc gặp Lại Sử Văn đang xua một đội binh mã đi về phía tây nam. Sử Văn hỏi Sầm:
- Ta nghe chiếc xe ngựa đi từ Vương phủ đi cùng ngươi chạy ra khỏi thành.
Sầm mặt buồn bã, tay chạm vào mấy vết xước trên mặt xuýt xoa:
- Tiểu nhân kịp gọi chiếc xe rời khỏi thành nhưng Lão già họ Đỗ đó ranh ma khiến tiểu nhân không kịp trở tay.
Lại Sử Văn nhìn từ trên xuống dưới họ Trần, mặt mày sứt sát, áo quần rách rưới nên không nghi ngờ gì hắn nữa. Sử Văn hỏi hắn:
- Chiếc xe đó đi về hướng nào?
Sầm phân vân chỉ hết đông nam rồi lại tây nam. Họ Trần lắp bắp:
- Đại nhân tha tội. Trời tối quá, Sầm chỉ biết đuổi theo mà không hay chiếc xe đó đi về hướng nào.
Sử Văn hỏi dò:
- Ta nghe có người nói bọn chúng hẹn nhau ở Phú Lộc hay là Thậm Thình thì phải.
Sầm bỗng ngã vật ra đất, thổ ra một cục máu, đắng nghẹn nói với họ Lại:
- Tiểu nhân trông thấy chiếc xe đó đi về phía đông nam. Là phía Tam Đái đó. Mạng tiểu nhân chắc sẽ không thể qua khỏi. Khi nãy khi đuổi theo bọn chúng, Lão già họ Đỗ đó sai một đám người từ đâu tới đánh đòn hiểm khiến tiểu nhân bị ngã đập đầu vào gốc tre. Nên mới…
Sầm ngất lịm đi. Lại Sử Văn sai người mang họ Trần về thành. Sử Văn dẫn đội binh mã hơn chục người chia làm hai ngả thúc ngựa tìm cho bằng được viên thiếu công tử họ Vương.
Canh ba, tiếng gà rừng gáy đêm, lóc cóc tiếng ngựa trở về. Triệu Cường ra ngoài cửa phủ chờ tin từ họ Lại. Triệu Cường nheo mắt trông theo trong màn sương giá, giọng nói hồ hởi:
- Thì ra là Đinh tướng quân. Chẳng hay Hỏa Cước Tốc trong đêm có việc gì tới đây.
Hỏa Cước Tốc chẳng nói chẳng rằng, rút kiếm dí cổ họ Triệu:
- Đám Triệu tặc các người. Muốn sống hay là chết.
Đám hạ bộ họ Triệu chạy ra can họ Đinh. Triệu Cường ra dấu cho lùi lại. Hai ngón tay cầm đầu kiếm gạt ra khỏi cổ, giọng từ tốn hỏi:
- Chẳng phải Đinh tướng quân mang binh về thành huyện Gia Ninh hay sao? Đang đêm thúc ngựa tới đây dí kiếm dọa ta sợ gần chết.
Hỏa Cước Tốc hạ thấp cánh tay quăng chiếc kiếm xuống đất. Đinh Tráng thở dài:
- Cái tên Cam Quýt gì đó anh em với Triệu Công đang đêm phóng hỏa đốt thành. Vậy là cớ gì?
Cả đám quân tướng họ Triệu sửng sốt:
- Triệu Cam hắn đốt thành Gia Ninh?
Đinh Tráng ngồi phịch xuống đất, mặt quay đi hậm hực nói với Triệu Cường:
- Cái thằng nhãi ranh đó. Từ đâu hắn dẫn cả trăm người mặc áo đen khi chiều mang gươm giáo đến dưới cửa thành hăm dọa, đêm đến thì cho người trà trộn vào trong thành đốt sạch sành sanh. Thật may đám quân lính cứu lửa kịp thời. Bắt được mấy tên đầu trò, bọn chúng khai là người của Triệu Cam.
Cường trông vẻ tức giận của Hỏa Cước Tốc mà sinh bụng nghi:
- Có chắc là Triệu Cam hay không? Hay ta lại bị mắc kế của họ Quách, họ Thi kia.
Đinh Tráng chắc nịch:
- Chắc chắn là Triệu Cam. Suốt hai tuần qua, hắn liên tục sai người vào trong thành rêu rao, mắng chửi quân ta. Lại cho người quấy nhiễu dân lành, đám con gái không dám ra khỏi thành chỉ vì sợ bị bọn chúng nhòm ngó đến.
- Sao hai ngày trước tới đây Đinh tướng quân không nói lại với ta.
Tráng thẳng ruột đáp:
- Khi đó, ta cũng nghĩ đó chỉ là kế chia rẽ của địch. Nhưng đến ngày hôm qua trông thấy mặt Triệu Cam thì ta không còn nghĩ như vậy nữa.
Cường cầm thanh kiếm sắc lẹm, lạnh ngắt lên đút vào vỏ bao cho Hỏa Cước Tốc. Cường vỗ về:
- Chuyện này để Triệu Cường ta phân xử. Cường địch ở trước mắt, mong Đinh tướng quân gạt đi hiềm khích cá nhân để cùng phục vụ lợi ích chung của quân lính Phong Châu.
Hỏa Cước Tốc gắt gỏng, chân đạp đạp xuống nền đất:
- Chẳng phải là tên Triệu Cam đó gây hấn trước với ta hay sao. Ta phải nhẫn nhịn hắn để cho địch tràn vào thì mới hả lòng hay sao? Cái tên cam quýt đáng ghét, ta chỉ muốn băm vằm hắn cho nát nhừ cho quạ ăn.
Cao Văn Trác chạy vào trong, bê nguyên đĩa cam trên bàn Triệu Cường mang cho Đinh Tráng. Tráng trông thấy liền giương tay hất đi. Văn Trác thu lại, đĩa cam còn nguyên vẹn. Họ Cao đưa một quả cam cho Tráng nói lời cợt nhả:
- Đinh Tráng tướng quân muốn có cam để băm, có ngay đây. Đinh tướng quân hãy cứ dùng kiếm chém cho hả giận.
Đinh Tráng cầm lấy, tung trái cam lên múa ba đường kiếm thoăn thoắt. Rơi trên đầu kiếm là sáu miếng cam đã sắt. Cường vỗ tay tấm tắc khen ngợi:
- Hay lắm! Trước giờ ta chỉ nghe Đinh Tráng có biệt tài chạy nhanh hơn ngựa, nay mới trông thấy kiếm pháp của tướng quân. Mũi kiếm lướt nhanh, sắc lẹm đến gai người. Rất đáng khâm phục. Rất đáng khâm phục.
Ba người mỗi người hai miếng ngọt lành, thanh thanh. Đinh Tráng bỏ qua chuyện của vị huynh đệ của Triệu Cường vào trong phủ bàn bạc việc quân.