CHƯƠNG XXI
Ánh mặt trời ban mai chiếu qua buồng lái của chiếc máy bay phản lực tư nhân khi nó dứng lại gần phi cảng FBO. Người nhân viên trong phi trường liền bước đến chêm vật cản vào bánh xe cho phi cơ đứng yên một chỗ.
Trong phi cảng, Quint Echohawk đứng gẩn cánh cửa kiếng mở ra ngòai hành lang đúc bê tông. Gò má cao, mái tóc đen sậm đã nói lên người gốc Sioux của anh. Cặp mắt xám giống mắt của bố, nhưng quai hàm cứng và khỏe với lỗ mũi thẳng là do anh lai dòng máu bên mẹ, giòng Calder.
Anh chăm chú nhìn cửa máy bay mở ra, cầu thang hạ xuống. Người phụ lái bước xuống trước, mang tòn ten trên vai cái xách da. Rồi Trey đi xuống, dáng điệu bồn chồn nôn nóng. Chàng ra dấu cho người phụ lái để lấy cái xách rồi bước nhanh vào phi cảng.
Quint nhình nhanh người đàn ông có mái tóc màu bạch kim mặc đồ lớn và thắt cà vạt đang ngồi nơi bàn, chiếc cặp hồ sơ đóng kín để bên cạnh và chiếc máy tính xách tay trước mặt. – Cậu ấy đến rồi. – Anh nói rồi đẩy cửa cho người em họ bước vào.
Nhìn nét mặt lạnh lùng của Trey, Quint thấy chàng không còn thơ ngây như trước đây, và ánh mắt chàng long lên gay gắt khiến Quint nghĩ chàng đang hậm hực tức tối.
- Mọi việc thu xếp xong rồi chứ? – Trey hỏi liền, không cho Quint có thì giờ để chia buồn cùng chàng.
- Rồi. – Quint đáp và quay người sang một bên để chỉ người đàn ông tóc bạch kim. Ông ta bước tới, máy tính xách tay nhỏ đã cho vào trong cặp. – Đây là Wyatt Breedon. Đêm qua cậu đã nói chuyện với ông ta rồi.
- Chào ông Breedon. – Trey vội bắt tay ông ta, cái bắt tay ngắn ngủi đã nói lên sự bồn chồn bất an trong lòng chàng.
- Xin gọi tôi là Wyatt. – người luật sư đáp. – Công việc của ông chỉ làm cho tình hình có vẻ quá nghiêm trọng, không đúng với tinh thần mà chúng ta muốn chuyển đến cho bà Grunwald khi gặp bà ta. Sáng nay trước khi ra đi, ông có đem theo các hồ sơ cần thiết không?
- Có đây. – Trey đáp và vỗ vào cái xách trên vai.
- Tốt. Tôi đang có xe đang đợi chúng ta.
Trey bước ra cửa rồi bỗng chàng dừng lại nhìn Quint.
- Anh có đi với chúng tôi không?
- Không. Tôi phải về Cee Bar kẻo người của Rutledge nghi tôi đi đâu đó. – Quint đáp rồi nói thêm. – Tôi đã nói cho Wyatt biết Rutledge bố trí bọn mật thám quanh trại và đi tuần tra thường xuyên. Không ai có thể vào trong hàng rào của hắn một bước mà không bị phát hiện.
- Tôi không lấy làm lạ về chuyện này. – Vẻ mặt Trey vẫn lạnh như tiền.
- Nhưng tốt hơn là ta nên đi vào cổng trước. – Quint cười khích lệ. – Nếu cậu cần tôi, cậu cứ gọi báo cho tôi biết.
- Cám ơn. – Nhưng Trey biết chàng không cần Quint tham gia trong việc này.
Max Rutledge ngồi trong căn phòng tối tăm của Ban quản trị Tổng Công ty ở tầng trên hết của tòa nhà xây bằng đá granit và bằng kính. Lão nhìn đồ biểu phát triển trong công việc kinh doanh dầu khí đang hiện lên trên máy tính. Lão đang chú ý đến giọng nói đều đều giải thích về các sự kiện và các con số đang hiện ra trên màn hình. Lão bận tính toán số lợi tức sẽ gia tăng là bao nhiêu.
Cánh cửa phía sau lão mở ra, để ánh sáng bên ngoài lọt vào phòng khiến cho lão không chú ý đến công việc. Lão giận dữ quắc mắt nhìn cô gái da ngăm đen đang rón rén đi về phía lão.
- Cô Bridges, tôi đã bảo đừng quấy rầy tôi rồi kia mà.
- Xin lỗi ông Rutledge. – Cô ta cúi người sát lão, mùi nước hoa đắt tiền nơi cô phả vào mũi lão. – Ông phó đồn cảnh sát Krause đang chờ ông trả lời điện thoại. Tôi đã nói ông bận họp, nhưng ông ta bảo có chuyện rất quan trọng cần nói ngay với ông.
Rutledge yên lặng một lát, nghĩ đến chuyện quan trọng khiến cho ông phó cảnh sát trưởng phải gọi đến.
- Ở trại có ai gọi đến không?
- Dạ không thưa ngài.
Câu trả lời của cô thư ký không làm dịu bớt sự lo âu đang giày vò lão. – Tôi sẽ trả lời điện thoại. – Lão nói, rồi quay qua nói với cô thư ký rêing và người phụ tá chính. – Cứ xem đồ biểu tiếp. Tôi đi có việc một lát. Có gì quan trọng cần trình bày lại với tôi thì hãy ghi lên giấy cho nhớ.
Ra lệnh xong, Max lái ghế lăn đến cánh cửa thông sang phòng lãnh đạo của lão. Khi ghế lão chạy gần đến cửa, cái nút điều khiển mở cửa từ xa đã mở cửa cho lão, để lão đi qua một mạch. Lão đến bàn làm việc trong góc phòng, nhấc máy điện thoại lên nghe.
- Rutledge đây, chuyện gì thế?
- Vâng, tôi là phó cảnh sát trưởng Krause. – Lão nghe có tiếng xe tải lớn chạy ầm ầm gần đâu đó. - Tôi nghĩ không nên gọi ông ở văn phòng, nhưng có chuyện này quan trọng nên tôi phải gọi để báo cho ông biết.
- Chuyện gì thế? – Rutledge hỏi nhanh, có vẻ bực mình vì người bên kia giải thích dông dài.
- Anna Grunwald, bà già khó tính ở phòng bảo vệ quyền lợi trẻ em, vừa gọi điện đến cách đây chừng ba mươi hay bốn mươi phút, yêu cầu một cảnh sát đồng phục đi theo bà ấy đến thăm nơi nào đó. Hình như đây là công việc đi điều tra, nên chúng tôi phái anh chàng lính mới Hobbs đi theo. Tôi mới liên lạc với anh ta qua điện thoại cách đây hai phút. Anh ta trên đường đi đến trại của ông.
- Anh ta không nói ai đi với anh ta à? – Max hỏi, lòng tức giận vì lão không nghĩ ra trước hành động này của Calder.
- Dạ không, anh ta không nói lý do anh ta đến đấy. Tôi biết vợ chồng Clyde có mấy đứa con, nhưng…
- Đúng, anh cứ nghe tiếp, có gì báo cho tôi hay. – Max đáp và cúp máy rối bấm nút máy điện thọai nội đàm. – Gọi Yancy Haynes ngay cho tôi nói chuyện! Rồi báo cho phi công biết tôi muốn máy bay trực thăng chuẩn bị bay.
Lão ngồi dựa người ra lưng ghế, nghĩ đến chuyện có thể gây khó khăn cho lão và tìm phương pháp để giải quyết. Theo lão nghĩ thì chuyện rắc rối này chỉ tạm thời thôi.
Máy nội đàm kêu lên ù ù. – Thưa ngài Haynes đang đợi ông trên đường dây số hai.
Không trả lời người nói, lão nhấc máy điện thoại, bấm vào đường dây đang nhấp nháy. – Haynes đó à, Rutledge đây…
- Ông khỏe chứ, Max? Hồi nãy tôi có điện thoại đến để báo cho ông biết tôi đã nói chuyện với bà Calder,nhưng tôi được trả lời rằng ông…
- Bây giờ không cần hcuyện ấy nữa. – Lão cắt ngang. – Máy bya trực thăng của tôi sẽ đến đón ông ngay bây giờ. Tôi vừa được biết có người ở phòng bảo vệ quyền lợi trẻ em đang đi đến trại tôi. Có lẽ Calder đi theo bà ta, tôi không muốn hắn ở một mình với Sloan phút nào hết. Ông hiểu chưa? Không được ở với nhau dù chỉ một phút!
- Tôi phải hủy…
- Tôi không lưu tâm đến ông làm gì. Ông hãy đến đấy ngay. – Rutledge gác mạnh ống nghe xuống giá.
[ alobooks ]
*
* *
*
Ngồi một mình nơi bàn ăn trong phòng ăn rộng rãi, Sloan lấy chiếc muỗng múc xúp đưa lên miệng. Mặc dù xúp ngon, nhưng nàng thấy ít muốn ăn. Nàng để muỗng xuống, lấy dao cắt bánh mì, phết bơ lên khúc bánh mì tròn còn giòn ở trên cái dĩa cạnh đấy.
Mỗi tiếng lanh canh nho nhỏ của bộ đồ ăn cũng nghe rất to trong căn phòng tĩnh lặng này. Sloan nhận ra rằng nàng đã quen với tiếng nói chuyện lúc trầm lúc bổng trong các buổi ăn ở trang viên. Bây giờ nàng phải học lại cho quen cảnh ăn một mình, cũng như ngủ một mình.
Nàng cắn miếng bánh mì, nhai, rồi lấy muỗng múc xúp cố ăn. Nàng nén tiếng thở dài, lấy khăn lau khóe môi, rồi trải khăn lên lòng lại.
Vargas đứng quan sát nàng ở gần ngưỡng cửa bèn tiến đến gần, lên tiếng nói:
- Senora, nếu bà không thích xúp, tôi sẽ rất sung sướng mang cho bà món khác.
- Xúp ngon rồi.- Nàng đáp và lấy muỗng lên lại.
Từ phòng bên kia vọng sang tiếng chuông điện thoại reo nho nhỏ. Chỉ trong vòng năm phút mà chuông điện thoại reo ba lần, đây là việc rất kỳ lạ, vì điện thoại hiếm khi reo trong lúc ông Max không có ở nhà. Nàng nghe giọng trả lời nho nhỏ. Sloan không nghe người ta nói gì, nhưng nàng biết người trả lời là Harold Bennett.
Vào hai lần trước, câu chuyện diễn ra ngắn gọn. Nhưng đến lần nói chuyện thứ ba thì khi câu chuyện vừa chấm dứt, Sloan nghe tiếng giày đế cao su đi đến gần phòng ăn. Nàng nhìn lên, thấy anh y tá xuất hiện nơi ngưỡng cửa.
- Xin lỗi cô, tôi xin báo cho cô biết chúng ta sắp có khách đến thăm.
Giọng gã thận trọng khiến cho nàng rùng mình lo sợ.
- Ai thế? – Sloan hỏi.
- Vị đại diện phòng bảo vệ trẻ em địa phương. Đi theo bà ta là ông phụ tá cho cảnh sát trưởng và hai người đàn ông. Một trong hai người là chồng cô.
- Trey đến đây à? – Nàng đứng dậy, muỗng rơi ra khỏi tay, bất cần cái khăn bay xuồng nền gần bên chân nàng. – Anh ta đến đây để bắt con của tôi à?
Bennett đưa tay để trấn an nàng. Không có chuyện đó đâu. Hình như đây là chuyện đến thăm để xem chỗ ở của con cô như thế nào?, cũng như xem sự an toàn và sức khỏe của cháu có bảo đảm không. Vị luật sư của cô, ông Haynes đã được thông báo về chuyện này, hiện ông ta đang trên đường đến đây. Vậy cô không có gì phải lo.
Khi Sloan nghe Bennett trình bày mạch lạc với giọng bình tĩng, nàng hết lo sợ. Nàng hỏi:
- Hồi nãy điện thọai gọi, có phải báo họ đến không?
- An ninh ngoài cổng chận họ lại để luật sư của cô có thì giờ đến đây. Nhưng rủi thay, chiến thuật làm họ trì hoãn không thành công, nên bảo vệ đành phải cho họ vào.
Chuông cửa ngân nga reo lên cho biết họ đã vào. Tim nàng đập thình thịch, tinh thần căng thẳng.
- Họ đến. – Sloan bước về phía phòng khách.
Bennett chận nàng lại. – Vargas sẽ ra mở cửa. Chúng ta cần tranh thủ kéo dài từng giây để đợi luật sư của cô đến. Đấy là cách duy nhất…làm họ chậm lại mà không có gì để trách ta được.
- Tôi hiểu. – Nàng quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên khi thấy người giúp việc, Vargas, đã nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
- Mọi việc sẽ tốt đẹp. – Bennett trấn an nàng. – Ông Rutledge đã dảm bảo mọi việc sẽ giải quyết êm thấm.
Nhìn lại, nàng thấy bàn tay Max hoạt động tích cực sau hậu trường…những cụôc điện htọai gọi luật sư, chiến thuật làm trì hoãn thời gian, tìm cách làm cho nàng khỏi lo sợ. Đây là công việc đòi hỏi nhiều suy nghĩ, và đồng thời giúp nàng biết việc gì sắp xảy ra thay vì đến giờ phút chót mới biết.
Có tiếng người nói nho nhỏ trước cửa vào. Sloan sững người, cố lắng nghe, nhưng không nhận ra tiếng của Trey.
Vargas đi vào phòng ăn, mang chíếc khay nhỏ đựng tấm danh thiếp. Gã đưa danh thiếp cho Sloan.
- Senora, có một bà ngoài cửa muốn nói chuyện với bà.
Nàng xem tấm danh thiếp, nhưng ngoài huy hiệu của ban Texas và tên người đàn bà, Anna Grunwald ra, không có gì ghi nữa. – Cám ơn anh, Vargas. – nàng nói, rồi thấy Bennett lắc đầu nhanh để cảnh cáo. Sloan liền không nói ra điều nàng định nói, mà chỉ đáp : - Anh vui lòng nói với bà ta tôi sẽ ra ngay.
- Si, senora! – Vargas đáp trong khi Bennett gật đầu hài lòng ở phía sau anh ta.
Khi người giúp việc đi ngang qua trước mặt gã để ra cửa trước lại, Bennett nói gì đấy với hắn bằng tiếng Tây Ban Nha. Sloan không hiểu họ nói gì khiến nàng không thể không hỏi cho biết.
- Ông nói gì với anh ta thế?
- Tôi nói anh ta đi chầm chậm, như con tatu đi rình mồi lúc nửa khuya. – Gã cười, nụ cười tự mãn, khiến Sloan có cảm giác gã hài lòng vì nghĩ ra mưu kế để trì hoãn thêm những giây phút quí báo.
Những giây phút ấy trôi qua rất chậm. Rồi Vargas xuất hiện lại. – Thưa bà, tôi đã chuyển lời nhắn cho họ rồi.
- Gracias! – Sloan nói lời cảm ơn.
Bennett lại ra dấu nàng nên đợi. Nhưng sự căng thẳng trong việc chờ đợi còn khó chịu hơn khiến nàng không chịu nổi. Nàng không nghe lời gã, đi ra khỏi phòng ăn, bước đi đều đặn, chậm rãi.
Đến gần cửa vào rộng rãi, Sloan nhìn thấy Trey. Nàng cứ tưởng nàng sẽ cứng rắn với chàng, nhưng nàng ngạc nhiên thấy lòng mình hồi hộp. Nàng nhận ra rằng tình yêu là thứ tình khó dập tắt, cho dù nó bị vùi dập tả tơi.
Khi Sloan ra đến cửa, một người đàn bà ăn mặc rất đẹp, vẻ hiền lành, có mái tóc bạc, bước đến đón nàng. – Chắc là bà Calder. – Nụ cười nhân hậu của bà già hài hòa với đôi má hồng hào. – Tôi là Anna Grunwald. Tôi chắc người giúp việc đã đưa tấm danh thiếp của tôi cho bà.