Dưới cái nắng chiều hiu hắt, có một người con trai lịch lãm trên tay cầm một nhánh bằng lăng tím, có lẽ đó chính là loài hoa mà người con gái anh yêu nhất rất thích...Người con trai ấy lặng lẽ đặt đóa hoa lên mộ, nơi người con gái mà anh yêu thương nhất đang nằm đó, bình yên, hoang dại khiến lòng anh không tránh khỏi những xót xa và dằn vặt...
Anh quen cô trong một ngày nắng nhạt và rồi họ yêu nhau. Tình yêu của họ làm bao người phải ganh tỵ. Anh hào hoa phong nhã, là giám đốc của một công ty thiết kế có quy mô nhỏ. Cô là một tiểu thư của một ông lớn kinh doanh bất động sản, xinh đẹp, dịu dàng. Anh và cô đến với nhau trong sự ngưỡng mộ của biết bao người và điều đăc biệt hai người rất chung thủy với nhau...Mọi thứ đã rất tốt đẹp nếu như công ty của anh không bị phá sản, anh suy sụp, anh nghi ngờ mọi thứ, anh cáu gắt với cô. Anh càng ngày càng sợ mất cô vì anh cảm thấy vị trí của mình hiện giờ không còn hợp với cô nữa. Từ một thằng con trai có tất cả trong tay, tiền bạc, địa vị, tình yêu. Đi đâu anh cũng có người cung kẻ kính vậy mà giờ đây anh chỉ còn là một thằng công nhân quèn, lương tháng không đủ tiền xăng. Nhưng quan trọng nhất là anh không còn đủ tự tin để đi bên cạnh người con gái anh yêu nữa. Anh cảm thấy mất mặt khi cô luôn là người chi trả cho những cuộc hẹn hò, ăn uống, xem phim...Khi những chiếc váy cô mặt luôn là hàng hiệu đắt tiền còn anh, thứ anh mặt hiện giờ chỉ là những chiếc áo sơ mi rẻ tiền bán ven đường....Anh cảm nhận khoảng cách giữa anh và cô ngày càng xa cách, và sự tự ti trong anh ngày càng lớn dần cho dù cô luôn động viên an ủi, bên cạnh anh.
Một chiều mưa tầm tả, tan ca anh gọi cho cô muốn dầm mưa cùng cô, kể cho cô nghe về những bực bội khi bị thằng bạn trong công ty bảo anh là " giám đốc hết thời" nhưng cô không bắt máy. Anh cảm thấy khó chịu, tại sao cô không bắt máy hay là cô đang ở với ai. Anh đến công ty của ba cô với bao suy nghĩ trong đầu. Và rồi anh đã thấy người con gái mà anh yêu, xinh đẹp, lộng lẫy bước lên chiếc xe hơi sang trọng, mà chủ nhân của chiếc xe đó không ai khác chính là người đã mua lại công ty của anh khi nó đang trên đà phá sản.
10h tối cô hẹn anh ra chỗ cũ mà hai đứa thường gặp, anh đến với cơn giận dữ đang trào dâng cùng với men rượu nồng nàng mà anh đã uống từ lúc anh gặp cô đi với người con trai ấy. Cô vẫn thế, vẫn để anh đợi và lặng lẽ ôm anh thật chặt từ đằng sau.
_ Anh à, mình dành dụm tiền để chuộc lại công ty nha anh, em tin anh sẽ làm được mà.
Cô nói khi đang vòng hai tay siết chặt lấy anh, dụi đầu vào lưng nơi có mùi hơi thở quen thuộc của anh và trên môi nở một nụ cười chứa chan niềm hi vọng. Nhưng anh đâu thấy được, trước mắt anh hiện giờ là màn đêm đen tối lạnh lẽo, mù mịt và không có hi vọng.
_ Nếu không thì sao? ( anh gằn giọng)
_ Anh sao thế, anh lại say rồi à, em đã bảo là anh không được uống nhiều mà, em không thích anh say sỉn mất hết lí trí thế này đâu.
_Cô im đi...( anh quát chen ngang lời nói của cô làm cô sững sờ)_Tôi bây giờ thì làm gì đủ tư cách để làm người yêu của cô nữa mà thích với không thích. Cô muốn đá tôi thì cứ đá, cần gì phải lên giọng dạy đời với lí do này nọ, tôi bây giờ không còn là giám đốc, không đi xe hơi nên cô chán tôi rồi chứ gì..chia tay đi, tôi không cần hạng con gái như cô
_ Anh...anh nói gì (cô nghẹn ngào trong nước mắt)
_Cô biến đi...
Bốp