Khi nghe thấy giọng nói trầm ấm quyến rũ của anh vang lên thì tôi biết câu chuyện bắt đầu rồi.
Sau khi nghe anh kể xong, tôi đã bắt đầu sắp xếp lại câu chuyện và đại khái là gói gọn lại trong bản tóm tắt sau đây.
Trước kia gia đình Đường gia sinh được hai người con, Đường Kiêu là anh lớn còn Đường Hân Nhiên là em gái, anh lớn hơn cô ấy sáu tuổi.
Lúc đó gia đình anh vẫn chưa dư dả, mọi nguồn thu kinh tế đều trông cậy vào công ty nhỏ mà ba anh mở ra, cuộc sống vẫn gọi là tạm ổn.
Vì vậy nên trước tám tuổi thì Đường Hàn Nhiên vẫn là cô bé bình thường, ngoan ngoãn nghe lời, có khi Đường Kiêu đi học về thì cô bé còn nấu bát mì nóng hối cho anh ăn nữa, thật khiến người khác thấy ấm lòng mà.
Sau này thì công ty ba anh bị phá sản và đổ nợ, lúc đó cả gia đình anh bị gánh nặng kinh tế đè lên vai nên mẹ anh đã nghe lời bà nội anh, gửi cô bé Hân Nhiên tám tuổi đến một gia đình người họ hàng ở phía Bắc.
Tính khí của cô ấy bắt đầu thay đổi từ lúc đó.
Không ai biết ba năm ở nhà người họ hàng Đường Hân Nhiên đã trải qua chuyện gì, sau này gia đình anh vượt qua khó khăn thì họ mới rước cô bé quay trở về.
Lúc này thì tính khí cô bé trở nên rất nóng nảy, con người trở nên rất ương bướng, chỉ cần đó là thứ cô ấy muốn thì nhất định phải tìm cách đạt được, hoàn toàn không giống như trước đó.
Lúc đó người nhà Đường gia cảm thấy có lỗi trong lòng nên hết mực nuông chiều cô ấy, cũng không ai nói cô ấy biết thứ gì nên làm thứ gì không nên làm, vì vậy nên cô ấy mới ngang ngược ương bướng thành thói, thích gì làm nấy, thật khiến cho người ta đau đầu mà.
Sau này Đường Kiêu đi Anh học năm năm đại học nên rất ít khi liên lạc với gia đình, mỗi năm chỉ gặp mặt nhau có vài ngày thôi.
Lúc bấy giờ nhà anh chỉ có một ít tiền những đa phần đều mang đi giải quyết rắc rối do cô em gái gây ra, vì vậy mà anh một đi đến năm năm sau tốt nghiệp mới quay về.
Bây giờ thì Đường Hân Nhiên đã trong trạng thái ngày càng quá quắt rồi, sau này khi Đường Kiêu tiếp xúc thì phát hiện bản tính cô bé vốn không xấu mà chỉ là không phân biệt được đúng sai, lúc nào cũng chỉ biết chăm chăm nhìn vẻ bề ngoài thôi.
Chính lúc đó anh quen biết với Châu Vũ Dao, cô ả là bạn học thời cấp ba của cô bé và là bạn thân nhất của nó.
Người phụ nữ này sống hai mặt, mặt trước mặt sau là hai người khác nhau, trước mặt gia đình anh thì thể hiện ra là cô gái ngoan ngoãn dịu dàng nhưng thực chất sau lưng thì sống buông thả bất cần, đúng chất là "gái giả tạo".
Thế nhưng Đường Hân Nhiên hoàn toàn không biết điều đó mà còn xem cô ta là bạn thân nữa.
Đường Kiêu cũng không tiện phanh phui ra nên chỉ còn cách đưa Đường Hân Nhiên đến London du học, nào ngờ Châu Vũ Dao cũng lén đi theo, thế là cả hai cùng sống buông thả bên trời Tây để rồi bị trường học đuổi mới quay trở về nước.
Vậy nên bây giờ...
Đường Hân Nhiên mới thành ra như thế này.
Tôi suy nghĩ về câu chuyện của anh hết nửa ngày rồi suy đoán chính Châu Vũ Dạo là kẻ đầu sỏ khiến Đường Hàn Nhiên trở nên như thế, lúc này thì tôi mới hiểu ra vì sao Đường Kiêu lại ghét cô ả đến thế.
Nhưng mà...
Đường Hân Nhiên của bây giờ quả là rất đáng ghét, thế nhưng cô ấy đích thực trải qua việc bị gia đình bỏ rơi nhưng lúc đó cũng tám tuổi rồi, đâu phải là không biết gì nữa chứ...
Vậy nên khi cô bé gặp phải chuyện như vậy hẳn là trong lòng thấy tuyệt vọng lắm, cô ấy không làm gì sai nhưng lại bị ba mẹ đưa đi, đó sẽ là vết thương lòng rất khó để phai mờ.
Vừa nghĩ đến chuyện này thì đột nhiên tôi thấy không ghét cô ấy như vậy nữa, thậm chí còn bắt đầu cảm thông cho cô ấy.
Đường Kiêu ngồi trên ghế sô pha, bên ngoài phòng nghỉ ngơi mọi người đang vui vẻ chơi, tiếng ồn ào của họ lọt qua khe cửa tạo ra sự đối lập cực lớn với không khí yên tĩnh trong phòng.
Tôi cảm thấy chủ đề này hơi nặng lòng nên muốn anh ra ngoài chơi cùng bọn họ, sẵn tiện đi dạo giải khuây, còn tôi thì vẫn cần thời gian để tiêu hóa câu chuyện vừa rồi.
Lẽ ra tôi có lòng tốt để anh đi ra ngoài nhưng nào ngờ anh không chịu mà còn rất nhiệt tình nói: “Chân cô sưng lên cả rồi, hay để tôi mát xa Tui Na cho cô một chút nhé."
Tôi đột nhiên có cảm giác Đường Kiêu là con người có thể đem lại sự kinh ngạc cho người khác mọi lúc mọi nơi, thì ra anh không chỉ có thể nói lưu loát tiếng Anh giọng London mà anh còn biết về một trong những phương pháp dưỡng sinh rất xa xưa của Trung Quốc là mát xa Tui Na.
Tôi cũng khá tin tưởng anh nên an tâm đặt chân lên đùi anh và nhắm mắt chuẩn bị tận hưởng quá trình tiếp theo.
“Vậy thì giao cho anh đó.
Thế nhưng...
tôi nghĩ tôi đã lầm rồi, nếu cho tôi lựa chọn lại thì tôi sẽ không đưa chân cho anh, bởi vì...
anh hoàn toàn không hề biết mát xa.
Khi anh đẩy một cái đầu tiên đã khiến tôi đau thấu trời xanh, tôi thấy mặt anh lộ vẻ không biết nên làm gì, lúc đó tôi còn tưởng mát xa Tui Na thì rất đau nên còn ngây thơ mà quay qua an ủi anh.
“Không sao đâu, anh tiếp tục đi, đau một chút tôi không chịu được thì còn làm gì được nữa chứ?"
Vừa nói xong thì anh bắt đầu mạnh dạn mà đẩy, thế là cả căn phòng nghỉ ngơi tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết của tôi.
"Á!" "Úi..." “Trời đất...
anh nhẹ tay chút coi.
“Á!! Rốt cuộc anh có biết không vậy há??"
Cuối cùng anh ngẩng đầu lên nhìn tôi vô tội: “Lần trước tôi thấy bác sĩ Trần đẩy như thế mà, sao đến lượt tôi làm lại không được nhỉ?"
Tôi thất kinh nhìn vào mắt cá chân của tôi thì thấy nó thậm chí còn...
sưng to hơn trước nữa.
"Á á á!! Đường Kiêu, tôi phải giết anh.
.