Chân của tôi.
đây là biểu hiện của việc nó sắp bị phế sao?
Tôi thật là muốn xông lên bóp chết anh ta mà.
“Đường Kiêu, anh đừng nói anh lấy tôi làm chuột bạch thí nghiệm nha?"
Bộ mặt tươi tắn của Đường Kiêu cuối cùng cũng có một ít cảm giác thất bại, anh bất lực đưa tay ra định giúp tôi xoa xoa chân nhưng tôi đã cảnh giác mà né được, tôi giữ lấy chân không cho anh động vào.
“Anh đừng qua đây, anh mà qua nữa tôi liều chết với anh đấy!”
Anh “xì” một cái: "Làm gì tới nỗi vậy? Tôi mát xa làm cô thấy đau thôi mà? Tôi dẫn cô đến chỗ bác sĩ Trần khám là được thôi."
Nói rồi anh lại lựa lúc tôi không phòng bị mà nắn nắn chân tôi khiến tôi đau đến mức nghiến hết cả răng.
"Anh muốn hại chết tôi có phải không? Đã nói anh đừng đụng vào mà!”
Anh “chậc chậc” hai cái rồi vừa thở dài vừa lắc đầu: “Cô như thế không được, phải đi khám bác sĩ đó.
Thế này nhé, nào, tôi cũng cô, chúng ta đi tìm một bác sĩ chuyên nghiệp mát xa cho cô nhé." anh lại cúi người xuống trước mặt tôi, tôi ngả người lên thân anh.
Anh cũng tôi mở mở cửa đi ra ngoài.
Trên đường đi tôi toàn vùi đầu trên lưng anh mà không dám nhìn ai, thậm chí tôi còn nghe thấy những đồng nghiệp xung quanh chào hỏi Đường Kiêu, anh cười nói hôm nay có việc và bảo họ hãy chơi thật vui vẻ nhé.
Sau đó thì chúng tôi đã rời đi.
Lúc này đang là buổi tối, những làn gió mát thổi qua làm xua tan đi cái nắng nóng buổi ban ngày, thật thoải mái mà.
Trong đầu tôi vẫn còn suy nghĩ về câu chuyện anh vừa kể cho tôi nghe trong phòng nghỉ lúc nãy, anh nói nhà anh vốn không quá giàu có, thậm chí có một thời gian còn bị đổ nợ nữa, anh từ London du học về thì mới bắt đầu lập nghiệp và đạt được thành tựu như bây giờ.
Tôi nhìn bộ dạng lăng nhăng của anh còn tưởng do nhà anh có điều kiện, luôn rất ưu việt nên anh mới trở nên như thế, không ngờ anh lại đi lên từ một người bình thường.
Thế nhưng...
không thể nào một người mới sinh ra đã lăng nhăng được, tôi có cảm giác điều này có liên quan đến những chuyện từng trải qua trong cuộc đời anh.
Suy nghĩ này đang tạm thời chiếm hết cả não của tôi, tôi thuộc dạng không giấu được thứ gì trong lòng cả nên cho dù cảm thấy có chút mạo muội tôi vẫn mở miệng hỏi Đường Kiêu: “Anh nói xem, một con người vừa sinh ra có thể nào đã lăng nhăng không?”
Tôi cảm nhận được lưng anh đột nhiên đông cứng đi hai giây dù cách nhau cả lớp áo.
“Cô nói cái gì?”
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tại tôi, tôi ngơ ngác đi hai giây và bắt đầu hình thức tự hỏi tự trả lời.
"Không thể nào đúng không? Tôi luôn cảm thấy anh vốn không phải như bây giờ, có lẽ trước đây anh quá chung tình nhưng vì lý do nào đó khiến anh mất niềm tin vào tình yêu nên mới..." “Cô đoán mò cái gì vậy? Không biết thì đừng có nói bậy
Đường Kiêu ngắt lời tôi, giọng điệu đã bắt đầu có chút tức giận.
Thế nhưng tôi khó khắn lắm mới bắt được cơ hội tìm hiểu sự thật nên sẽ không dễ dàng mà buông tay đâu.
“Anh tức giận như vậy là đang sợ tôi biết quá khứ của anh có đúng không? Đường Kiêu...
bây giờ tôi đang nghi ngờ anh có một cô bạn gái yêu rất sâu đậm, chỉ là sau này.
“Cô còn đoán mò nữa thì xuống mau.
Giọng nói của Đường Kiêu lạnh tanh, cứ giống như là dòng sông băng vậy, nó khiến người ta lạnh cóng từ đầu đến chân.
Tôi thấy có chút sợ hãi nên nạt nộ: “Anh làm gì mà dữ thế? Đã nói đó là tôi đoán mà, anh tức giận như thế chỉ chứng tỏ tôi nói trúng tim đen của anh thôi, có đúng không?”
Anh bực mình cứ xông thẳng về phía, tôi nằm trên lưng anh có một chút sợ hãi.
“Này...
Đường Kiêu, tôi chỉ nói thế thôi mà, anh không cần tức giận như thế chứ?"
Anh vẫn cứ im lặng và tiến về phía trước.
Tôi gấp gáp: “Thật đó, tôi không nghĩ là sẽ đoán đúng quá khứ của anh đâu nhưng tôi sẽ không nói cho ai biết cả, ai mà không có quá khứ đau lòng chứ, đúng không nào..
"Lý Nhã Hàm!”
Anh quát một cái khiến tôi giật cả mình, anh cúi người xuống và ném tôi xuống via hè.
“Quá khứ của tôi như thế nào là chuyện của tôi, cô đừng nghĩ ngủ với tôi vài tháng thì tự cho là rất hiểu tôi, tôi nói cô biết, cô chẳng qua là con thú cưng tôi bỏ tiền ra mua thôi, cô có biết không?"
Tôi ngơ ngác, não vẫn chưa kịp tải thông tin, đến khi hiểu ra anh nói gì thì mặt tôi đỏ hết cả lên.
“Ý anh là gì?” "Ha ha...
Ý gì sao? Cô chẳng phải đó giờ luôn rất tỉnh táo sao? Bây giờ lại giả vờ ngu ngốc với tôi sao?"
Tôi ngơ ngác nhìn hình ảnh Đường Kiêu trước mặt, tôi cảm thấy anh rất xa lạ, khiến cho người ta chỉ muốn tránh đi thôi.
"Lần này tôi chỉ cảnh cáo cô, cô chỉ là con thú cưng tôi nuôi mà thôi, mà đã là thú cưng thì cô hãy làm đúng trách nhiệm là lấy lòng chủ nhân, chứ không phải là hỏi này hỏi kia, cô như thế sẽ làm tôi thấy chán ghét!”
À! Thú cưng, tôi còn phải lấy lòng anh à? Anh xem tôi là cái gì chứ?
Tôi như kẻ bị người ta đánh cho vài cái tát vậy, cả người tôi đều ngơ ngác.
Thân hình cao lớn của Đường Kiêu ở phía trước mặt, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt của mọi ngày nhưng không khí lạnh tanh xung quanh lại khiến người ta thở không nổi.
“Chát!"
Tôi tức đến run người nên giảng cho anh một cái tát, âm thanh rất vang dội.
“Đường Kiêu, anh là tên khốn!”
.