Ồ, Đường Kiêu về rồi à?
Mang đầy nghi hoặc, tôi đến phòng làm việc của anh, hỏi anh: “Chủ tịch Đường, anh tìm tôi ạ?”
Đường Kiêu ngẩng đầu lên, nhìn tôi khó hiểu: "Sao ba ngày không gặp, cô đã biết nghe lời rồi?”
Tôi sửng sốt, không biết lời anh nói có ý gì, đành phải đứng một bên, không nói chuyện.
Anh cười hỏi tôi: “Có câu tiểu biệt thắng tấn hôn, chẳng lẽ cô không có gì muốn nói với tôi sao?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ, sau đó hít sâu một hơi nói: “Chủ tịch Đường ngài tàu xe mệt mỏi cả đoạn đường, nhất định vô cùng vất vả, tiểu nhân đã chuẩn bị xong nước nóng và món ngon bày tiệc tẩy trần mời ngài ở nhà, để ngài xua tan mỏi mệt, chăm sóc cơ thể một ngày trăm công ngàn việc của ngài."
Nói xong, tôi nhìn qua anh, lại phát hiện anh đang dùng đôi mắt cười nhìn tôi chằm chằm, khiến tim tôi đập hụt nửa nhịp.
"Bây giờ sao nói chuyện có vẻ quái gở vậy?”
Có điều tiếp theo anh lại nói: “Cũng không sao, dù sao nể tình cô bày tiệc mời tôi, tôi sẽ tha thứ cho cô.
Tôi tiếp tục cúi đầu im lặng, trong lòng nghĩ đến cảnh anh và hồ ly tinh đó bên nhau, hận không thể hắt axit vào mặt anh cho hả giận.
Có điều tôi nghĩ lại, sau khi anh có mục tiêu mới sẽ không cảm thấy hứng thú với tôi nữa, như vậy tôi sẽ có cơ hội được giải phóng nha.
Hình như...
Điều kiện này cũng rất mê người.
“Đúng rồi, nếu như tôi nhớ không nhầm, ngày mai sẽ là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của cô đúng không?”
Một câu nói đột ngột của anh khiến suy nghĩ của tôi rối loạn hoàn toàn.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, lắm miệng hỏi anh một câu: “Anh định tổ chức cho tôi à?”
Anh nghiêm túc gật đầu, cuối cùng vẫn không quên lườm tôi: “Cô nói thừa vậy? Lần này ông đây trở về chủ yếu là tổ chức sinh nhật cho cô đấy...
cô nói xem có bất ngờ không?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Đầu óc tôi dừng lại hai giây, sau đó cười ngờ nghệch nói: “Đúng là rất bất ngờ."
Thật khó cho anh còn nhớ rõ, chính tôi còn không nhớ mà.
Sau khi ra khỏi văn phòng Chủ tịch, trên mặt tôi nở nụ cười quái dị mập mờ, khiến chỉ số thù hằn của những người phụ nữ khác trong công ty với tôi cũng tăng lên mấy độ.
Who care?
Có điều...
Who care?
Tôi chỉ lo vui vẻ, ném nữ yêu tinh gặp hôm qua ra sau đầu.
Buổi tối đi xe Đường Kiêu về nhà theo lẽ thường, trên đường tôi chợt nhớ tới chuyện Đào Cẩn nói muốn bàn chuyện hợp tác với Đường Kiêu, bèn nói việc này cho anh, đương nhiên, tôi cũng tóm tắt chúng tôi gặp nhau ở đâu làm những gì.
Thương nhân không hổ là thương nhân, rất biết nắm lấy trọng điểm, anh nhìn tôi chăm chẳm, hỏi: “Trùng hợp vậy, tôi vừa rời đi mấy ngày anh ta đã tìm cô rồi? Có phải có có gì với anh ta sau lưng tôi không?”
Người nói chuyện khó nghe nhất trên thế giới này là ai? Chỉ có Đường Kiêu, không có người thứ hai!
Tôi hỏi thăm cả nhà anh trong lòng, đồng thời không quên mỉm cười giải thích với anh: “Làm sao có thể chứ, chỉ là ngày đó tôi và Hân Nhiên ra ngoài ăn cơm, vừa khéo gặp được anh ta, sau đó chúng tôi bèn trò chuyện đôi câu, anh ta nói anh ta rất hi vọng được hợp tác với công ty chúng ta
Cuối cùng anh cũng không nghi ngờ nữa, hiếm khi nghiêm túc gật đầu: “Được, vậy cứ như thế đi, Trung Thiên cũng là tảng mỡ dày, tôi muốn gặm từ lâu rồi, bây giờ anh ta đã cho tôi cơ hội, vậy tôi sẽ không khách sáo."
Bàn công việc xong, bất giác xe đã đến dưới nhà, sau khi về nhà Đường Kiêu nóng lòng làm chuyện không thể miêu tả với tôi, hai chúng tôi ngủ rất sớm.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Hôm sau vừa tỉnh dậy, Đường Kiêu nói cho tôi nghỉ một ngày, khiến tôi sướng đến phát rồ, anh còn đồng ý đi dạo phố với tôi, nói tôi muốn ăn gì muốn mua gì cũng được, cả người anh dịu dàng muốn chết, khiến tôi không thích ứng kịp, thế nhưng trong lòng lại no hoa.
Đi dạo phố xong đã là sáu rưỡi tối, tôi mệt gần chết, chỉ muốn có thể về nhà sớm, sau đó ngủ một giấc thật ngon, kết quả lúc này Đường Kiêu lại thần bí nói.
“Về nhà làm gì, tối nay còn có hoạt động quan trọng đấy.
Mặt mo của tôi đỏ ửng, hỏi anh: “Hoạt động gì vậy?”
Anh nói tiếp: "Đến lúc đó cô sẽ biết.”
Xe chậm rãi lái đến cửa một nhà hàng, sau khi ăn cơm tối xong đã là tám giờ tối, anh lái thẳng xe đến cửa khách sạn năm sao, sau đó ôm vai tôi lên tầng hai mươi sáu.
Sau khi đẩy cánh cửa gỗ lim khắc hoa ra, ánh đèn bên trong bật lên, cả căn phòng lấp lánh như hoàng cung.
Tôi hít một hơi, căn phòng này thật sự sắp sáng mù mắt chó của tôi luôn vậy, như đang nằm mơ vậy, tôi đứng trong phòng, túm lấy tay Đường Kiêu hỏi anh: “Có phải tôi đang nằm mơ không?”
Đường Kiêu cười híp mắt nhéo mũi tôi: “Đồ ngốc.
Tôi hơi đỏ mặt, mặc cho anh kéo tôi đi vào phòng ngủ.
Trong phòng tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, tôi vô thức nắm chặt tay anh, anh an ủi bên tôi: “Đừng sợ, sắp có bất ngờ rồi.”
Nói xong, anh bật bật lửa, đốt sáng ngọn nến trên bàn, ánh nến, bánh gato, hoa tươi, kim cương, tất cả đẹp đẽ như một giấc mơ.
Tôi đúng là đồ kém cỏi, mỏi đó đã chảy nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời, anh kéo tôi: “Cầu nguyện đi”
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, còn chưa cầu nguyện, chuông cửa đã vang lên...
.