Vừa thấy cô ta, tôi liền co cẳng bỏ chạy theo phản xạ có điều kiện, dù sao tôi cũng không muốn nhìn thấy cô ta ở chỗ này, thế nhưng về sau khi tôi tỉnh táo lại chợt nhận ra, không đúng, tôi đâu có làm việc trái với lương tâm, cần gì phải chạy?
Có lẽ là chuyện lần trước đưa Đường Hàn Nhiên đi phá thai trong bệnh viện suýt nữa để cô ta nhìn thấy, cho nên có bóng ma tâm lý.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng bước chân của tôi không hề dừng lại, chọc giận Dương Hàn hô to ở phía sau: “Lý Nhã Hàm, cô chạy nữa là không gặp mặt Hà Phong lần cuối à!”
Tôi lập tức phanh lại, suýt nữa lảo đảo ngã lăn trên đất, tôi không dám tin nghiêng đầu đi, thở hồng học hỏi cô ta.
“Cô nói cái gì?”
Cô ta cũng mệt mỏi gần chết, chống hông nói: “Cô chạy đi, có bản lĩnh thì đừng quay đầu! Tôi nói Hà Phong sắp chết rồi, cô còn chạy, nói không chừng tối nay không được gặp mặt anh ấy lần cuối đâu!”
Tôi chỉ cảm thấy máu trong người đồng cứng lại, tin tức này khiến tôi không thể không hoài nghi tính chân thực của chuyện cô ta nói, đành phải gắng gượng xông lên túm lấy cổ áo của cô ta hung tợn uy hiếp.
“Cô có ý gì? Lôi tính mạng của Hà Phong ra lừa tôi hay lắm sao?”
Cô ta căm tức nhìn tôi, đẩy tôi ra: “Cô có tư cách gì quát tôi? Tôi cho cô biết, anh ấy bị ung thư dạ dày! Đã là giai đoạn cuối rồi, bác sĩ nói anh ấy sắp chết cũng là chuyện mới được hai ngày nay thôi! Mẹ nó, thật xúi quẩy, vất vả lắm mới bắt được một người đàn ông có thể dựa vào, ai ngờ lại là con ma chết sóm...
Tôi không nghe nổi nữa, vung bạt tại, tát cô ta lảo đảo.
“Cô mới là ma chết sớm, cả nhà cô mới mạng ngắn đấy!”
Cô ta cũng nổi giận, tát trả tôi một cái không yếu thế chút nào, tôi không hề cử động, hứng trọn cái tát này, đánh tôi đến ngày người.
“Lý Nhã Hàm, lúc trước chính cô ham hưởng thụ lựa chọn ở bên Đường Kiêu, tôi và Hà Phong ở bên nhau thì thế nào? Vả lại, bây giờ anh ấy thành ra như này, vẫn là tôi đang chăm sóc anh ấy đấy, cô làm được gì không? Có tư cách gì đến mắng tôi?”
Hai chúng tôi như hai mụ đàn bà chua ngoa, mắng nhau trong bệnh viện đêm khuya, chỉ chốc lát sau đã khiến bác sĩ y tá đi tới, còn có Đào Cẩn nghe tin cũng nhanh chóng chạy tới.
Tất cả cảm xúc của tôi bùng nổ vào đêm nay, khóc bù lu bù loa, tôi hỏi Dương Hân: “Hà Phong ở đâu? Tôi muốn gặp cậu ấy.
“Ở phòng 301, cô tự đi tìm anh ấy đi, vừa khéo tôi cũng nên buông tay thôi, mấy ngày nay anh ấy nằm viện tổn không ít tiền của tôi đấy, theo lý cô nên bù tiền này mới đúng!”
Tôi không để ý đến cô ta, lảo đảo tìm được phòng 301, Dương Hân vốn định tìm tôi đòi tiền, nhưng không biết vì sao, cô ta không đòi, chắc là do thấy Đào Cẩn sau lưng tôi, cho nên không dám động vào.
Tôi dùng bàn tay run dữ dội đẩy cửa phòng 301 ra, thấy một người nằm yên tĩnh trên giường ngủ gần cửa sổ trong phòng bệnh, cậu ấy hít thở rất khẽ, nếu không phải nhìn đường cong lên xuống trên điện tâm đồ, tôi đã thực sự cho rằng cậu ấy không còn trên đời nữa.
Đào Cần ở đằng sau tôi, nhìn thấy cảnh tượng như thế này, lặng lẽ đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.
Tôi chùi nước mắt qua loa, ánh trăng bàng bạc ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên gương mặt gầy mất cả nét của cậu ấy, mới mười ngày ngắn ngủi không gặp, cậu ấy đã thành ra như này rồi.
Bỗng nhiên tôi nhớ lại lần trước ở trong bệnh viện này, tôi gặp cậu ấy và Dương Hân, lúc ấy cậu ấy đã trở nên vừa đen vừa gầy, thế nhưng tôi lại dè bỉu cậu ấy đi châu Phi ở trong lòng.
Bây giờ nghĩ lại, tôi đúng là đồ ngốc, người khác bị bệnh mà tôi cũng không nhìn ra, bây giờ cậu ấy nằm đây, tôi lại chỉ có thể nhìn cậu ấy mà khóc, không có biện pháp nào.
“..Là Nhã Hàm à?”
Đột nhiên, người trước mặt suy yếu gọi tên tôi, tôi vội vàng nhào tới, nắm tay cậu ấy.
“Tớ đây, Hà Phong, tớ ở đây.
Nói xong, nước mắt tôi rơi xuống tí tách, nhỏ xuống tay cậu ấy, ngón tay cậu ấy giật giật, thế nhưng cậu ấy đã không còn sức lau khô nước mắt cho tôi nữa.
“Thật tốt...
Tớ còn có thể gặp được cậu trước khi chết, cũng như làm tròn giấc mộng của tớ rồi.”
Tôi khóc lắc đầu: "Không, cậu sẽ không chết, bây giờ y học phát triển như thế, sao cậu lại chết được chứ? Ngày mai chúng ta hãy chuyển viện, mình dẫn cậu đi Mỹ khám bệnh được không? Nghe nói bác sĩ nơi đó có thể chữa khỏi cả bệnh ung thư..
Cậu ấy thở dài thườn thượt, an ủi tôi.
"Không sao, con người chỉ có một lần chết...
Cũng trách tớ mấy năm này quá liều mạng, vì có thể trèo lên cao, tớ làm việc và nghỉ ngơi không hề có quy luật, vì công việc, tớ luôn bỏ qua dạ dày mình...
"Cho bây giờ như này là do tớ tự chuốc lấy thôi, cậu...
cậu đừng học theo tớ
Tôi chỉ biết khóc, nắm chặt bàn tay lạnh buốt của cậu ấy: “Bao tuổi rồi mà cậu còn không chăm sóc bản thân hả...
Cậu là đồ ngốc sao?”
Cậu ấy cố gắng nặn ra nụ cười trên môi: “Bây giờ...
Nói gì cũng muộn rồi, thật ra Nhã Hàm, tớ...
đã sớm dự liệu được sẽ có ngày này, cậu đừng khóc, thật ra, bây giờ tớ đi, cũng coi như một sự giải thoát...
Ung thư thật sự...
Quá đau khổ.”
Tôi bụm mặt, nước mắt lăn xuống từ kẽ hở, bên kia cậu ấy nói nhỏ: “Nhã Hàm, đến bây giờ tớ vẫn chưa được ôm cậu...
Cậu ôm tớ một cái có được không?"
.