Không biết có phải do nguyên nhân xem quá nhiều phim truyền hình hay không mà tôi bị tình tiết trong đó đầu độc quá nặng, đối mặt với ô tô lao nhanh đến, tôi nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện.
Vậy không phải đứng đó làm bia sống à?
Tôi nghĩ chắc đầu tôi là bã đậu rồi.
Lập tức trên xe truyền đến tiếng chửi rủa chói tại: “Thần kinh à? Đứng giữa đường chờ chết đúng không?”
Cũng đúng nhỉ? Bây giờ trong đầu tôi toàn nghĩ chuyện làm thế nào để đi trả thù người khác, không khác gì đồ thần kinh.
Tôi hoảng hốt mở mắt ra, lúc chiếc xe vừa rồi lái đi mang theo một cơn gió thổi qua, xe của anh ta đã tự động tránh tôi, tôi tiếp tục bước chậm về phía trước, cả người hơi ngơ ngác.
Khi sắp rời khỏi con đường đó, một chiếc xe chậm rãi dừng cạnh tôi.
"Aunty!"
Giọng bé gái ngọt ngào lanh lảnh vang lên từ trong xe.
Tôi theo bản năng nhìn vào trong xe, thấy cửa sổ xe dần hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt mỉm cười bên trong.
Là Đào Cẩn.
Ánh mắt anh ta cong cong, nói với tôi: “Lên xe đi.”
Tôi ngoan ngoãn lên xe, không có một câu từ chối.
Vào trong xe rồi, Shelly ngồi trên ghế dành riêng cho trẻ em phía trước nghiêng đầu lại: “Aunty muốn đi đâu ạ?”
Đào Cẩn vươn tay vuốt tóc cô bé, đổi sang khuôn mặt hòa ái dễ gần hỏi tôi: “Mấy ngày trước khi nói chuyện hợp tác với Chủ tịch Đường cô, tôi hỏi tới cô, anh ta nói cô bị ốm xin nghỉ, bây giờ bệnh của cô đã đỡ nhiều rồi sao?”
Tôi cười khổ trong lòng, vết thương trên người đã lành, nhưng vết thương trên tâm lý thì sao?
Thế là tôi nhẹ nhàng mấp máy mỗi: "Khỏi rồi ạ, cám ơn chủ tịch Đào đã quan tâm.
Anh ta dở khóc dở cười: “Nhã Hàm, cô vẫn không thay đổi được thói quen rồi.” Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Tôi phát hiện sự đề phòng của tôi đối với Đào Cẩn rất nặng, còn một mực thích gọi anh ta là chủ tịch Đào, không thay đổi được.
Xe chậm rãi lái về phía trước, Đào Cẩn hỏi tôi: “Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhà nhé?”
Gần như là phản xạ có điều kiện, tôi thốt ra: “Tôi không có nhà trong thành phố này, nhà của tôi cách đây hơn nghìn dặm
Có lẽ Đào Cẩn không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy, hơi lúng túng hỏi tôi: “Có phải cô gặp chuyện gì không? Nói ra có lẽ sẽ tốt hơn đấy.
Tôi ngước mắt nhìn thoáng qua người đàn ông phía trước, anh ta mặc một chiếc áo khoác len mỏng vàng nhạt dệt kim hở cổ, bên trong là một chiếc áo sơ mi, ánh nắng nhạt bên ngoài chiếu vào nhìn anh ta hết sức ấm áp.
Đáng tiếc tôi không phải một người thích chia sẻ chuyện riêng với người khác.
“Không có chuyện gì, có lẽ chỉ là mấy ngày nay chị Nguyệt tôi tới nên tâm trạng không tốt lắm”
Thấy tôi từ chối, anh ta vô cùng ung dung: “Chị Nguyệt tới thì uống nhiều nước nóng một chút, nếu như đau bụng kinh thì ninh canh gừng đường đỏ uống đi, nghe nói thứ đó rất tốt cho chữa đau bụng kinh
Trong tay tôi cầm giỏ rau, im lặng ngồi ở hàng sau, nếu như là trước kia, khẳng định tôi sẽ khen anh ta thật lợi hại, biết tất cả mọi chuyện, nhưng bây giờ tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa, chỉ muốn im lặng.
Đào Cẩn thở dài phía trước: “Không biết rất cuộc cô đã trải qua điều gì...
Như vậy đi, cô đến nhà tôi ngồi một lúc, ngày đó chẳng phải cô muốn đi uống trứng ủ rượu sao? Về nhà tôi xuống bếp làm cho cô ăn, cô có chịu không, Nhã Hàm?”
Tôi ngẩng đầu hỏi anh ta: “Được à?”
Đào Cẩn mỉm cười, quay đầu hỏi Shelly: “Cô Nhã Hàm muốn đến nhà chúng ta uống trứng ủ rượu, con có chào đón không?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Shelly lập tức mừng rỡ như điên gật đầu: “Chào đón!”
Tôi phì cười, Đào Cẩn phía trước thản nhiên nhìn tôi từ trong kính chiếu hậu: “Thật ra khi cô cười lên rất đẹp, như này rất tốt, cười một cái, không có gì không vượt qua được.
Tôi hơi xấu hổ, không biết nên cười nữa hay không.
Sau khi đến nhà bọn họ, thím Dư ra ngoài mua thức ăn, Đào Cẩn bảo tôi chơi với Shelly trong phòng khách, còn mình mặc tạp dề vào phòng bếp làm trứng ủ rượu cho tôi.
Nhìn qua bóng lưng hoàn mỹ của anh ta, tôi nhớ tới Đường Kiêu, trước giờ anh không hề vào bếp, chỉ có lần nấu cháo cho tôi, ký ức tôi có cũng vẻn vẹn chỉ có một lần đó.
Cùng là người làm ăn, vì sao nhân phẩm cách nhau xa vậy?
Đào Cẩn ẩm áp, khiến người ta cảm thấy an tâm, nhưng mà Đường Kiêu lại là để vương nguy hiểm, ở bên anh luôn nơm nớp lo sợ, như giảm trên băng mỏng.
Tôi rất ghét anh như này.
Không, bây giờ tôi với anh mà nói chỉ có thù hận không đếm hết.
Chuyện anh giết con tôi, tôi sẽ không bỏ qua đầu, tôi sẽ khiến anh sống đau khổ hơn tôi.
“Vừa đi ra đã thấy dáng vẻ thâm cừu đại hận của cô, thật ra cô nên cười nhiều hơn.”
Đào Cẩn đi ra từ trong phòng bếp, trong tay bưng một cái bát lớn, bên trong là mấy quả trứng luộc trắng bóng, kèm theo đó là mùi rượu nồng, thực sự rất hấp dẫn.
Anh ta lại đi vào phòng bếp lấy cho tôi cái bát nhỏ, bên trong để hai quả trứng luộc, sau đó lại lấy cho mình một bát, rồi tự nói: “Trong trứng ủ rượu chứa quá nhiều cồn, cho nên không thể ăn quá nhiều được, sẽ say đấy.”
Nhưng mà tôi không hề coi ra gì, ăn liền hai bát, sau đó làm trò cười cho thiên hạ.
.