Giọt Tình


Tiêu rồi tiêu rồi, Đào Cẩn gọi điện thoại đến rồi.


Tôi không dám nghe máy nhưng sợ anh lo lắng nên tôi vẫn chọn bắt máy lên nghe dưới cái ánh mắt sắc lẹm của Đường Kiêu.
“Nhã Hàm, khi anh đến Cục Cảnh sát tìm em thì họ nói đêm qua em đã được thải ra ngoài rồi, bây giờ em đang ở đâu thế? Sao lại không gọi điện thoại báo bình an cho anh vậy? Anh và Tiểu Tuyết đã lo lắng cho em nguyên đêm đấy..


Chết thật, tối qua gấp gáp quá nên đã quên mất chuyện này, sau đó lại bị Đường Kiêu và Mộc Tử Thông chọc giận nên đã hoàn toàn không còn nhớ gì nữa.


Tôi vỗ vào đầu một cái: “Xin lỗi anh, đêm qua có chuyện đột xuất nên em quên mất chuyện này rồi...


Cũng may là Đào Cẩn không hỏi thêm mà chỉ hỏi bây giờ tôi đang ở đâu, tôi chưa kịp nói mình ở bệnh viện Bắc Sơn thì Đường Kiêu đã giật lấy cái điện thoại và tắt máy đi.


Lại là cái chiêu này!

Tôi tức giận trợn mắt nhìn anh: “Đường Kiêu, anh có ấu trĩ quá không hả? Cái trò giật điện thoại anh có thể đổi không hả? Lần nào cũng vậy, anh không thấy mệt à?”


Anh nhìn tôi với biểu cảm phận nộ nói: “Tôi mặc kệ, cô không chia tay với Đào Cẩn thì tôi sẽ không cho hai người gặp mặt, xem xem các người chịu đựng được bao lâu!”

Đã nói con trai là những đứa trẻ ấu trĩ mà, bây giờ nhìn anh y như đứa con nít vậy.


Tôi khóc cười không xong, chẳng lẽ tôi thật sự phải chọn lựa giữa Đường Kiêu và Đảo Cẩn sao? “Đường Kiêu, anh có thể cho tôi suy nghĩ một chút không? Hồi đó anh không tỏ tình với tôi, bây giờ tôi đã có bạn trai rồi thì anh lại đột nhiên như thế, từ trên trời bỗng ném vào người tôi một miếng bánh lớn khiến tôi suýt ngất rồi thì tôi làm gì còn sức lực nào mà đi ăn nữa chứ?”

Anh chau mày lại: “Đây là từ hình dung gì đây? Quái lạ thật, hơn nữa đón nhận tình yêu của tôi khó thế sao? Chỉ một câu nói thôi có gì mà phải khó xử chứ?" “...Nếu như cô xử lý không được bên Đào Cẩn thì để tôi đi làm, dù sao thì việc dọn rác giúp cô tôi cũng đã làm không ít rồi.”

Tôi mà để anh đi xử lý thì chết mất, Đào Cần không hề làm sai chuyện gì, sao lại đối xử với anh ấy như thế chứ? Anh ấy bây giờ là bạn trai tôi chứ không phải là dự bị

Thật ra thì trong lòng tôi vẫn còn một cái gai là anh ta lại giấu tôi chuyện của Phàn Dục Nam lâu như thế.


Mỗi lần anh ta làm tổn thương tôi xong thì một lời giải thích cũng không có, anh ta lấy đâu ra cái tự tin là tôi sẽ không rời xa anh ta chứ?

Cho dù con tim tôi được làm bằng hợp kim đi chăng nữa thì sau bao nhiêu lần bị anh tổn thương nó cũng phải bị sứt mẻ chứ.


Khoảng thời gian đó rõ ràng anh có nhiều cơ hội để giải thích với tôi nhưng anh lại không hề nói, anh xem tôi là cái gì chứ?

Tôi không phải là người máy, tôi là con người có trái tim đó.


Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng cũng cắn chặt răng mà từ chối Đường Kiêu.
"Không phải là vấn đề một câu nói, Đường Kiêu, tình yêu cũng có phân biệt trước sau đó, nếu như anh thật sự yêu tôi thì trước đó anh sẽ không nói nhiều lời làm tổn thương tôi như thế, càng không làm chuyện tổn thương đến tôi...
Đường Kiêu, anh có biết tôi đã tuyệt vọng thế nào không hả?” “Tôi từng nói với anh rất nhiều lần rồi, tôi là người rất chú trọng cảm giác an toàn nhưng những việc anh từng làm với tôi khiến tôi không thấy được chút hy vọng nào, tôi phải trải qua bao nhiêu lần tuyệt vọng rồi mới quyết định chọn quên anh đi, chẳng lẽ anh không nhìn thấy sao?"

Khuôn mặt Đường Kiêu trông rất khó coi, anh dùng giọng điệu lạnh lùng để hỏi tôi: “Vậy nên cô vẫn sẽ chọn Đào Cần đúng không?”

Tâm trạng tôi rất chán nản nên đã gật đầu ngay.
“Phải thì làm sao? Ít ra anh ấy sẽ không giống như anh làm tổn thương đến tôi, Đường Kiêu, có những chuyện không phải cứ xin lỗi là giải quyết được, bắt đầu lại thì sao? Thế nhưng những thứ đã xảy ra rồi thì không thể quay trở lại được." “Tôi không thể bởi vì một lúc cao hứng của anh mà quay qua làm tổn thương Đào Cẩn được, tôi không phải loài rắn có máu lạnh, anh ấy càng không phải là nông dân, tôi không thể làm gì trả ơn cho anh ấy nhưng ít ra cũng không thể khiến anh ấy cảm thấy tổn thương được!”

Khi nói xong câu này thì mặt tôi chỉ toàn là nước mắt thôi, khuôn mặt Đường Kiêu hoàn toàn không có biểu cảm gì mà anh chỉ dùng ánh mắt giống như đang nhạo báng mà nhìn lấy tôi thôi.
“Tôi vì cô nhẫn nhịn bấy lâu nay mà đổi lại chỉ là một câu cao hứng...

Thôi bỏ đi, Lý Nhã Hàm, xem như hôm nay tôi không hề nói gì cả." “Cô muốn đi thì tôi có muốn cản cũng không được! Tôi trả cô tự do đó, xem như thú cưng tôi nuôi mấy tháng nay đột nhiên chết đi rồi, chẳng qua cũng chỉ đau lòng một lúc thôi, dù sao tôi đây cũng có nhiều tiền, quơ tay một cái là hốt được một mớ người đẹp”

Câu nói hững hờ của anh như con dao đâm vào tim tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh một cách bình tĩnh.
“Anh vẫn như thế, Đường Kiêu, anh cứ tự phụ như vậy thì tôi không còn gì để nói nữa...
“Cút! Ở đây không cần cô nữa.


Anh đột nhiên nổi giận với tôi, sống mũi tôi cay cay, sau khi khụt khịt hít mũi một cái, tôi ngẩng đầu lên nói: “Anh không cần đuổi, tôi sẽ tự đi.”

Nói rồi tôi chạy từ phòng bệnh lao ra ngoài, bơ vơ, hoang mang đứng trên đường với biểu cảm lạnh nhạt.


Tôi đứng bên lề đường trong cái gió lạnh cắt da của tháng Mười Hai, trên người vẫn còn đang mặc bộ váy không vừa vặn và để hở cánh tay khiến cả người lạnh cóng như một mầm cây yếu ớt đang đứng dưới cái nhiệt độ âm mấy độ mà run rẩy.


Những người đi đường nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, lâu lâu họ lại chỉ trỏ và bình luận về cách ăn mặc của tôi.


Tôi vừa mới cãi nhau với Đường Kiêu xong, trong lòng vẫn còn bực mình nên đã xông đến bên một người phụ nữ trung niên mặc chiếc áo khoác màu đỏ đang chửi tôi không biết kiểm điểm, mắng bà ta “Nhìn cái gì mà nhìn chứ? Người ta mặc cái gì liên quan gì đến bà sao? Tôi cho dù có mặc áo tắm cũng không liên quan đến bà! Bản thân mặc như cái bánh tét vẫn mắng người ta không biết kiểm điểm, có giỏi thì bà đi mà lộ như tôi ấy.


Bà cô đó bị tôi mắng một trận, biết tôi không dễ chọc nên cằn nhằn vài câu rồi bỏ đi rồi.



Trong cái lạnh của gió rét này, tôi đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt như sắp đóng thành băng của mình.


Nghĩ lại thì tôi ngu ngốc thật, lúc này ra ngoài mà không thèm lấy cả áo khoác, cho dù có lượm cái thảm theo trùm thì cũng chống chọi được cái lạnh ít nhiều chứ.


Trong lúc tôi còn đang đang hoang mang thì một chiếc xe ngừng lại trước mặt tôi, tôi khóc lóc thảm thương lấy ra từ trong túi hai trăm đồng mà nói với tài xế.
“Bác tài, đi đến khu Bàn Cẩm!”

Người tài xế thật là không tinh mắt, thấy tôi ăn mặc như thế, còn khóc lóc thảm thương, mà lại nói như đúng rồi: "Cô bé, cô thất tình à? Mùa đông mà ăn mặc phong phanh như vậy, chà, bọn trẻ các cô cứ thất tình là khóc lụt nhà vậy...


Nghe ông ấy nói thế, tôi như nuốt một bụng thuốc nổ, thế nhưng tôi không muốn cãi nhau với ông ta, kẻo lát lại bỏ rơi tôi giữa cái trời đông lạnh lẽo này thì thật là khốn khổ đó.


Tôi mặc kệ ông ta, chiếc xe lái thẳng đến trước cửa khu nhà rồi ngừng lại, bên trong có bóng dáng một chiếc xe quen thuộc từ từ chạy ra, khi nhìn thấy thì tôi lập tức đuổi theo


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận