Giọt Tình


Đường Kiêu muốn làm thật đấy à?

Có nhầm không vậy, còn cạnh tranh công bằng?

Tôi không vui nhìn Đào Cẩn: "Anh ấy nói cạnh tranh với anh anh cũng đồng ý à, anh có ngốc không vậy?"

Đào Cẩn hơi tủi thân, ôm tôi nhỏ giọng thì thầm: "Nhã Hàm.
Mặc dù em không nói, nhưng anh biết, thật ra trong lòng em vẫn có thứ không bỏ xuống được, anh đã rất thắng thắn tất cả với em, thế nhưng trong lòng em vẫn còn có khúc mắc với anh, đúng không?"

Tôi im lặng không nói câu nào, trước đó không cảm thấy, bây giờ nghe anh nhắc đến, chính tôi cũng phát hiện biến hóa trong lòng.
"Anh thấy được dù ngoài miệng em luôn nói với anh, em ghét Đường Kiêu, ở trước mặt anh, hầu như em cũng biểu hiện ra sự chán ghét với anh ta, nhưng Nhã Hàm, anh là người làm ăn, anh có thể nhìn thấu tâm tư của em." "Có hai lần em không trở về vào buổi tối, là bởi vì anh ta đúng không?"

Tôi kinh ngạc, sao anh biết được? "Thật ra anh cũng thật sự muốn thả em đi...
Thế nhưng anh không cam tâm, em là bạn gái của anh, anh không có lý do gì mà tặng em cho anh ta, chí ít bây giờ em cũng không phải không có cảm giác với anh, đúng không?"

Đôi mắt sâu của anh nhìn thẳng vào mắt tôi, bên trong như chứa đựng sao trời và biển cả, phản chiếu khuôn mặt ngạc nhiên vô cùng của tôi.
"Anh biết ngày đó em ở bên Đường Kiêu sao?"


Trong ánh mắt anh hiện lên vẻ đau đớn, nhưng nhanh chóng bị cảm xúc bình tĩnh che kín, khẽ gật đầu.


Tôi gấp gáp vội giải thích với anh: "Thật ra em và anh ta không có gì cả, Đường Kiêu cũng không chạm vào em, đêm hôm đó em bị bọn họ nhốt trong phòng, không ra được, điện thoại cũng không ở bên, cho nên...
"Em không cần giải thích với anh, anh biết thật ra em vẫn rất quan tâm anh, chỉ là chính em chưa nhận ra mà thôi, Nhã Hàm, anh không ngại tuyên chiến với anh ta, nếu anh ta yêu em mười phần, anh sẽ yêu em mười một phần, bất kể thế nào, anh cũng sẽ dùng sự chân thành của mình để lay động em."

Đào Cẩn nói câu này rất nghiêm túc, thái độ tựa như Đường Kiêu đêm đó, mặc dù tôi hiểu rõ trong tim tôi còn có Đường Kiêu, nhưng so với Đào Cẩn, Đường Kiêu cho tôi ít cảm giác an toàn hơn anh, nếu như anh thay đổi, vậy sẽ thay đổi như nào đây? "Đào Cẩn, em...
"Nhã Hàm, anh biết bây giờ em muốn nói gì, có lẽ so sánh anh với Đường Kiêu, điều kiện của anh kém hơn rất nhiều, anh là một người đàn ông từng có gia đình, bây giờ còn có một đứa con, theo lý mà nói có lẽ anh không hề có điều kiện để tranh giành với Đường Kiêu...
"Không phải vậy!"

Tôi ngắt lời anh: "Đào Cẩn, em không hề nói anh là bố đơn thân thì muốn xa lánh anh, ngược lại, em cảm thấy anh rất chân thực, cũng rất thú vị, trong nhà còn có một Shelly ngoan ngoãn đáng yêu, em cảm thấy cuộc đời anh rất viên mãn." "Khoảng thời gian bên anh chính là những gì em muốn, bình thản, ấm áp, em tin anh là người ba tốt, cũng sẽ là một người chồng tốt, anh thật sự là một người rất tốt."

Đôi mắt anh vốn ảm đạm lại sáng lên lần nữa, nhưng rồi lại vụt tắt: "Em đang phát thẻ người tốt cho anh sao?"

Nói thật, Đào Cẩn như bây giờ khiến người ta nhìn rất đau lòng.


Ma xui quỷ khiến, tôi ôm lấy anh: "Anh là người tốt như vậy, em có tư cách gì đáng được anh yêu chứ?" "Đào Cẩn, thật ra trước giờ em luôn suy nghĩ một vấn đề, vì sao anh lại để ý tới em?" "Người phụ nữ như em, từng kết hôn một lần, vóc dáng ngoại hình cũng không sánh bằng cô gái vươn tay tóm lấy là có bên cạnh anh.
Cho nên em không hiểu, vì sao?"

Đào Cẩn cười khổ một tiếng: "Làm gì có nhiều lý do như vậy? Yêu chính là yêu, từ đây chỉ muốn có người cùng ăn ba bữa một ngày, hoàng hôn cùng đi tản bộ trên đường rợp bóng cây, như này chính là tình yêu."

Tôi nhẩm lại câu nói này của anh, nhất thời bị cảnh mà anh miêu tả khiến cho cảm động, lập tức nhẹ gật đầu.
"Đúng vậy, Đào Cẩn, có thể là chúng ta tiếp xúc với nhau chưa đủ sâu, cho nên em không dám tùy tiện bước vào một cuộc tình mới, nhưng em sẽ thử bước đi, chí ít bây giờ địa vị của anh ở trong lòng em rất cao" "Buổi tối em không về nhà được, em biết anh đang lo cho em, cho nên em cũng sẽ cảm thấy sốt ruột." "Đào Cẩn, anh cho em cảm giác của gia đình, thật ra em rất thích sống bên anh...


Trên tay anh cầm một chiếc bút máy, nắp bút đóng mở giữa ngón tay anh.
Sau khi nghe thấy câu nói này của tôi, anh cười.
"Có thể có được câu nói này của em, anh đã rất vui rồi, yên tâm đi, anh sẽ không từ bỏ đâu, trừ phi em chủ động từ bỏ anh, Nhã Hàm, anh không phải thiếu niên bồng bột nữa, có lẽ bây giờ chỉ có thể đánh bài dịu dàng được thôi." "Không đầu không đâu, Chủ tịch Đào, anh chỉ lớn hơn em hai tuổi thôi, già chỗ nào chứ? Hơn nữa đàn ông chín chắn là có sức hút nhất."

Rốt cục trên mặt anh cũng nở nụ cười từ đáy lòng: "Nhưng có đôi khi anh cũng rất trẻ con, vậy làm sao bây giờ?" "Không sao mà." Tôi tiếp tục bào chữa cho anh: "Đàn ông mãi mãi là đứa trẻ chưa trưởng thành, nhìn nhiều cũng thành quen.



Đào Cẩn lắc đầu: "Ài, em đó, nhanh mồm nhanh miệng, khiến người ta không sao giận được, sao đầu óc xoay chuyển nhanh vậy? Đáng tiếc năng suất này lại dùng vào việc nịnh nọt, nếu dùng trong công việc, chỉ sợ tiền lương một năm triệu tệ không phải là mơ đâu.


Tôi cười hì hì: "Sao thế được, một người dốc sức làm việc mệt lắm, giấc mơ cả đời em là gả cho người giàu có, vào cửa nhà giàu, sau đó trải qua cuộc sống của quý bà"

Đào Cần cười híp mắt sờ mặt tôi: "Được, sau này chờ em nhận lời cầu hôn của anh, anh nhất định sẽ không cho em bất cứ cơ hội đổi ý nào đâu, một khi đồng ý là sẽ kéo em đi Cục Dân chính, tranh thủ đăng ký kết hôn, củng cố danh phận quý bà của em"

Tôi bị anh sờ mặt, trên mặt nóng bừng lên, che mặt nói một câu: "Xem biểu hiện của anh đã." Sau đó vội vàng rời đi.


Trở lại chỗ ngồi, tôi vẫn chưa hoàn hồn lại.


Suy nghĩ lại, hình như từ khi tôi và Đào Cẩn quen biết đến nay, chưa từng nói chuyện sâu sắc như vậy.


Bây giờ có trao đổi linh hồn với anh rồi mới phát hiện trong lòng tôi vẫn có vị trí của anh, chỉ là tôi mãi không bỏ Đường Kiêu xuống được, cho nên không để ý đến điểm này.


Thật không biết Đường Kiêu sẽ dùng cách gì để níu kéo tôi, anh ấy giống Đào Cẩn, làm rất nhiều chuyện vì tôi, tôi cũng nợ anh ấy.



Nhưng có thể làm sao được đây? Có lẽ chính là vận mệnh trêu ngươi, chờ đến khi Đường Kiêu tỏ thái độ, tôi đã thành người phụ nữ của người khác...


Bỏ đi, không nghĩ nữa, tan làm rồi, lát nữa về nhà, Shelly còn đang ở nhà chờ tôi đấy.


Đào Cẩn còn có chút việc cần xử lý, tôi bèn bắt xe trở về, vừa tới dưới lầu đã thấy một đảm người của công ty chuyển nhà dỡ đồ xuống từ trên chiếc xe đỗ ven đường, chắc là có gia đình mới chuyển vào chung cư.


Tôi không để ý nữa, đi theo đám bọn họ cùng vào thang máy, không ngờ bọn họ ở cùng tầng với tôi.


A? Đây là hàng xóm mới sao?


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận