“Hả?”
Tôi muốn giả ngu, nhưng có lẽ Đào Cẩn nhìn thấy rồi nên mới hỏi tôi như vậy, nếu như tôi mà không tỏ thái độ, chắc hẳn anh sẽ hiểu lầm.
“Cái đó...
Hôm nay em cũng hôm nay mới biết anh ta chuyển đến đối diện chúng ta, em cũng đang định nói với anh...
“Em đang thẳng thắn với anh sao?”
Nét mặt Đào Cần vốn khó coi trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, tôi ngẩn người, cười ha hả nói: “Đúng vậy, em không thẳng thắn với người đàn ông của em thì thẳng thắn với ai?”
Anh xoa đầu tôi: “Anh thích em thẳng thắn như này.
Nói xong, anh lái xe nhanh hơn: “Cuối tuần này anh phải đi tới cảng biển công tác, chúng ta dẫn Tiểu Tuyết đi cùng đi, hình như đến giờ hai chúng ta vẫn chưa đi du lịch kiểu cả nhà ba người lần nào cả."
Vừa nghe nói có thể đi chơi, đương nhiên tâm trạng của tôi vui vẻ, vừa có thể du lịch, lại có thể tránh Đường Kiêu luôn, cớ sao mà không làm?
Có điều Đường Kiêu mà biết tôi tránh anh, trong lòng sẽ rất khó chịu nhỉ...
Một đống suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, chưa được một lúc tôi đã mơ màng ngủ thiếp đi trong xe, sau khi tỉnh lại phát hiện mình nằm trên giường khách sạn, bên ngoài tuyết rơi như lông ngỗng.
Tôi vội ngồi dậy, không đúng, chẳng phải tôi đi làm sao? Sao lại ở khách sạn vậy?
Tôi nghi hoặc ra khỏi phòng, nhìn thấy ngoài cửa có dán giấy ghi chú, trên đó là mấy chữ cứng cáp của Đào Cẩn.
“Thấy em ngủ say quá nên không dám đánh thức em, hôm nay cho em nghỉ một ngày, buổi tối anh đến đón em”
Ngón tay của tôi chậm rãi vuốt ve mấy câu ngắn ngủi đó, trong lòng ấm áp.
Mùa đông năm nay rất dài, ngày nào tuyết cũng rơi dày, từng bông tuyết như lông chim bay rợp trời.
Đào Cần thật sự rất tốt, tốt đến nỗi khiến tôi cảm thấy áy náy với anh, cải trắng tốt là anh bị con lợi là tôi ủi, tôi nên cảm ơn Thượng Đế còn không kịp chứ còn hi vọng xa vời điều gì nữa?
Sau khi ăn sạch đồ ăn vặt trong khách sạn, Đào Cẩn tan làm trở về, đưa tôi về nhà, bởi vì giấc ngủ này rất ngon, trên đường đi tôi và Đào Cẩn vừa nói vừa cười, duy trì đến lúc đi vào trong thang máy.
Tôi vốn không nhìn thấy Đường Kiêu, kết quả không biết anh và Mộc Tử Thông xông ra từ chỗ nào, hai người còn vờ như không hề có chuyện gì xảy ra, cười hì hì chào hỏi tôi, khiến trong lòng tôi có dự cảm không lành.
Bây giờ tôi đã nhận định là về cơ bản, nơi nào có Mộc Tử Thông sẽ có âm mưu quỷ kế, lần trước tôi bị anh ta chơi khăm, người đàn ông như vậy có quá nhiều ý đồ ngu ngốc, khiến tôi không khỏi có chút dè chừng.
“Ơ kìa, em Nhã Hàm, thật trùng hợp quá, không ngờ em cũng ở tòa nhà này à”
Nhìn qua nụ cười mờ ám trên môi anh ta, tôi cười khẩy: “Chỉ sợ các anh biết từ lâu rồi, còn vờ vịt ở đây làm gì?”
Dáng vẻ không biết xấu hổ của Mộc Tử Thông còn lưu manh hơn cả Đường Kiêu, khiến bạn rất muốn đánh anh ta, lại không biết xuống tay từ đầu.
Anh ta mập mờ ghé đến bên tai tôi lặng lẽ nói: “Em chỉ cần đồng ý quay về với Đường Kiêu, bọn anh sẽ không tốn công tốn sức tới gây chuyện nữa.
"
Tôi nhíu mày, bị Đào Cần kéo về: “Chủ tịch Mộc có gì muốn nói thì cứ nói ngay trước mặt tôi đi, chẳng lẽ còn có gì không tiện nói sao?”
Mộc Tử Thông ra vẻ bí ẩn lắc đầu: “Vậy thì không phải, chẳng qua có một số việc lúc đầu không phải bí mật, nhiều người tò mò nên thành bí mật thôi.”
Tôi cảm thấy anh ta chính là đồ thần kinh.
Tôi ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Kiêu, anh đang nheo mắt nhìn tôi và Đào Cẩn từ đầu đến cuối, ánh mắt đó như đang bắt gian tại giường vậy.
Tôi bị biểu cảm nguy hiểm của anh dọa cho khẽ giật mình, vô thức túm lấy tay áo Đào Cẩn, Đào Cẩn cũng chú ý tới tâm trạng căng thắng của tôi, lo lắng nhìn tôi.
Bầu không khí trong thang máy rất kỳ cục, hai người đàn ông đối diện và hai chúng tôi mặt ngoài đều không nói gì, thật ra phần lớn là giao lưu dựa vào ánh mắt, mãi mới được ra khỏi thang máy, tôi nôn nóng kéo Đào Cần về nhà.
Thật ra Đào Cẩn không căng thẳng như tôi, có điều anh ấy cũng bị Đường Kiêu và Mộc Tử Thông làm cho buồn nôn, dù sao miếng thịt mình ngậm trong miệng bị người khác dòm ngó, nghĩ như thế nào cũng cảm giác khó chịu.
Tôi rất thấp thỏm, về nhà ăn cơm tối xong liền định lên tầng ngủ, kết quả chuông cửa lại vang lên vào lúc này.
Tôi và Đào Cần đều đưa ánh mắt nhìn về phía đối phương trước, sau khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương, tôi liền định đứng dậy đi mở cửa.
Đào Cẩn cũng đi qua cùng, sau khi tôi mở cửa ra, người đứng ở cửa lại là anh bạn nhỏ Đường Minh Hiền đã lâu không gặp.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu nhóc: “Minh Hiền, sao em lại tới đây?”
Minh Hiền ngọt ngào gọi tôi một tiếng chị Nhã Nhã xong, rồi bảo tôi sang nhà đối diện chơi.
Tôi đâu có ngốc, bây giờ nhà đối diện tương đương với một cái "ổ sói”, tôi qua đó khác nào dâng mỡ lên tận miệng mèo không?
Mặc dù cậu bé không ngừng khuyên tôi, nhưng lòng tôi đã quyết, không ngờ vào lúc này Đào Cẩn lại tựa vào vai tôi, dùng ngữ khí lười biếng nói: “Vậy anh có thể đi cùng chị Nhã Nhã của em không?”
Minh Hiên ngẩn ra hai giây, lập tức cười nói: “Đương nhiên có thể rồi, chủ cũng có thể đi chơi cùng”
Đào Cẩn cười cười, nói với tôi: “Vậy qua đó xem sao đi, có anh ở đây, anh muốn xem xem bọn họ muốn làm gì.
Nhìn dáng vẻ của anh, chắc là không đi không được rồi?
Tôi nuốt ngụm nước bọt, cứ cảm thấy phía trước có bẫy, Đào Cẩn đi có khả năng sẽ rơi vào bẫy của bọn họ.
Nhưng tôi không lay chuyển được sự kiên trì của Đào Cẩn, hai chúng tôi vẫn đi, lúc đi đến Đường Kiêu và Mộc Tử Thông đang ngồi dưới đất uống rượu, sắc mặt Đường Kiêu rất thối, ngẩng đầu thấy tôi mới dịu đi chút.
Nhưng ngay sau đó anh thấy Đào Cần đi vào, mặt lại lập tức xị xuống.
“Ô, em Nhã Hàm, em còn dẫn theo thần hộ vệ à? Sao vậy, Chủ tịch Đào cũng muốn uống một chén với chúng tôi à?”
Có lẽ Đào Cẩn không ngờ người ở bên trong đang uống rượu, nhưng anh chỉ hơi trầm ngâm mấy giây, chậm rãi nói: “Sẵn lòng tiếp đón”
Tôi ở một bên nhìn mà trong lòng run sợ, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh làm được không? Thực sự không được thì chúng ta về đi.
Đào Cẩn thờ ơ buông tay tôi ra: “Hôm nay so uống rượu, ai uống được nhiều thì người đó có quyền tiếp tục ở bên Nhã Hàm, anh thấy sao?”
Ánh mắt của anh nhìn vào Đường Kiêu.
Trước mặt Đường Kiêu đã bày hai lon rỗng, trong phòng tràn ngập mùi bia.
Tôi còn chưa kịp ngăn cản chiến tranh không có khói lửa này, Đường Kiêu đã đồng ý trước.
“Được, có điều uống bia rất chán, hai chúng ta đổi sang rượu đi “Được.”
Đào Cẩn không thèm chớp mắt, đồng ý.
Tôi đổ mồ hôi lạnh, ở bên cạnh khuyên bọn họ: “Có thể đừng làm vậy không? Tôi “Em im lặng đi!” “Em im lặng đi.”
Hai người đồng thời mở miệng.
“Đây là chuyện giữa đàn ông bọn anh, không liên quan tới em, hôm nay nếu người nào thua thì phải rời đi, không được tiếp tục quấy rầy đối phương nữa.
.