Tôi đỏ hết cả mặt lên, bụm miệng nói không nên lời.
“Còn mắc cỡ nữa à.”
Anh ấy cười cười và muốn cạ vào mũi tôi nhưng tôi tránh được, cuối cùng thì Đường Hân Nhiên bọn họ chịu không nổi nữa nên nói: “Anh Hai, nếu như không có việc gì thì tụi em đi trước đây.
Nói rồi cô ấy kéo tay Châu Vũ Dao tính rời đi nhưng Đường Kiêu lại kêu bọn họ lại lần.
“Đứng lại, anh có nói là để hai người đi sao?”
Đường Hân Nhiên quay đầu qua và nhìn với khuôn mặt kỳ lạ: “Rốt cuộc anh Hai muốn bày trò gì đây?”
Đường Kiêu nói chậm rãi: “Không bày trò gì cả, Đường Hân Nhiên, anh có cho phép em và Châu Vũ Dao đi cùng nhau à? Hai người vật họp theo loài quá nhỉ? Nếu như em cứ kiên quyết như thế thì cửa lớn nhà Đường gia em đừng bước vào nữa.
“Anh Hai!”
Ánh mắt của Đường Hân Nhiên biểu lộ ra sự không cam tâm, cô ấy vừa định phản bác thì Đường Kiêu đã chĩa mũi tên về phía Châu Vũ Dao đang đứng ngay bên cạnh.
“Còn cô nữa, Châu Vũ Dao, tôi có cho phép cô và Hân Nhiên nhà tôi chơi chung sao?” “..Công việc làm ăn của nhà cô lại phất lên rồi đúng không?”
Sắc mặt Châu Vũ Dao trông khá khó coi, cô ta nhanh chóng lắc lắc đầu: “Không có, em...
là Hân Nhiên chủ động tìm em.
Đường Hân Nhiên lập tức trở mặt: “Vũ Dao, rõ ràng là cậu nói có cách khiến anh Đào Cần bỏ Lý Nhã Hàm nên tớ mới qua đây, sao cậu lại đổ lỗi lên người tớ?”
Hai cái cô gái này...
vừa nãy còn chị chị em em mà sao bây giờ lại trở mặt rồi, tình tiết thay đổi quá nhanh khiến tôi chưa kịp thích ứng.
“Được rồi, Hân Nhiên, em đi đi, sau khi về nhà hãy tự mình mà suy nghĩ đi.”
Đường Kiêu đưa ra một cái quyết định nhẹ tựa gió bay rồi thả Đường Hân Nhiên đi, cô ấy tất nhiên là quá hiểu rõ tính cách nói một là một của anh trai mình nên vừa quay lưng đã chạy mất, cứ giống như anh Hai cô ấy là ác quỷ vậy.
Châu Vũ Dao cũng tính đi nhưng Đường Kiêu đã chặn cô ta lại nhìn dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn cô ta.
“Tôi có nói là để cô đi sao?”
Châu Vũ Dao nhìn anh với khuôn mặt đầy vẻ phòng bị: “Anh muốn làm gì?”
Anh nhún nhún vai, nở nụ cười mang vài phần khó hiểu: “Vào trong rồi hãy nói.”
Nói rồi anh nháy mắt với tôi và tôi hiểu ý ngay, tôi cười “hí hí” và đưa cô ta vào trong phòng hóa trang: “Đi vào nào!”
Vừa vào trong phòng, cô ta lộ vẻ mặt đầy sợ hãi và cầu xin anh: “A Kiêu, em biết lỗi rồi, lần sau em sẽ không dám nữa, hai người tha cho em đi có được không?”
Đường Kiêu cười lạnh lùng: “Tôi còn chưa tìm cô tính sổ mà cô đã tự đưa thân đến rồi, tôi hỏi cô, tại sao lại dẫn Đường Hân Nhiên đi chơi thuốc hả? Có phải là mẹ cô bảo cô làm không?”
Ánh mắt cô ấy có chút tránh né, lắp bắp: “Không...
không phải...
“Hừ
Đường Kiêu hừ lạnh nhạt một cái: “Thì cũng chỉ có lão hồ ly già nhà cô cứ toan tính nhà tôi thôi, đầu tiên thì đưa cô vào Đường gia, không lợi dụng cô được nữa thì ra tay với Hân Nhiên, tính toán hay phết đấy...
“Nể tình thành ý của mẹ cô, cô nói tôi có nên tặng cho bà một món quà nhỏ không?”
Tôi vẫn giữ thái độ tò mò của bà tám trong suốt cả quá trình, thế nhưng từ cuộc trò chuyện của hai người thì có thể đoán được một số chuyện nghiêm trọng, đại khái là mẹ của Châu Vũ Dao muốn dựa vào Đường Kiêu nhưng lại bị anh quật lại...
“Nhã Hàm, em nói chúng ta phải cho bác Hạ sự kinh ngạc thế nào đây?”
Câu nói này của Đường Kiêu đã kéo suy nghĩ của tôi trở về, tôi ngơ ngác nhìn anh và không hiểu câu nói đó của anh mang ý nghĩa gì.
“Được rồi, em lại đang lơ đãng rồi, vậy thì để anh đích thân ra tay vậy.”
Anh cười một tràng rất dâm tiện và đưa tay hướng về phía ngực của Châu Vũ Dao, tôi thấy mà thất kinh, bèn đưa tay lên tát anh một cái.
“Sao em lại đánh anh?”
Anh có chút uất ức nhưng tôi lại cho anh một cái tát nữa: “Anh hỏi tôi làm gì ư? Tên háo sắc anh tính đưa tay để đâu đấy hả?”
Đường Kiêu trông càng uất ức hơn: “Thật ra thì anh muốn đưa tay ra giữ tay cô ấy lại, em đang nghĩ gì thế...
hơn nữa có em bên cạnh thì làm sao anh dám làm ra chuyện không bằng cầm thú này chứ?"
Thì ra chỉ là sự hiểu lầm thôi.
Tôi có chút hối lỗi nên xoa khuôn mặt đỏ hết lên của anh: “Thế anh có đau không?”
Anh trơn mắt: “Em nói đi?"
Tôi chột dạ bắt đầu chuyển chủ đề về phía Châu Vũ Dao: “Thế cô ta tỉnh sao? Anh định làm gì cô ta?” “Chưa nghĩ ra, hay là cứ cột lại rồi vứt ở đây, ai bảo cô ta cứ đi gây chuyện chứ? Đã vậy còn tính chụp hình hẹn hò của chúng ta cho Đào Cần nữa chứ, em nói chúng ta có nên chụp vài tấm hình khỏa thân rồi mang ra quảng trường để tuyên truyền không?”
Tôi cảm thấy Đường Kiêu quả là rất thích hợp làm ác quỷ đấy, tính xấu của anh không phải là giả vờ để lộ ra mà là không để ý mà biểu lộ hết, thế nhưng ánh mắt thì vẫn ngây thơ như đứa trẻ khiến người ta thấy có chút sợ hãi.
Tôi lạnh hết cả sống lưng, lúc này Đường Kiêu đã cột xong tay của Châu Vũ Dao rồi.
Cô gái này lúc trước là một người rất kiêu ngạo, không nể một ai nhưng bây giờ bị
Đường Kiêu dọa đến mức đến khóc lóc kêu cứu cũng không dám nói mà chỉ đưa mắt nhìn chúng tôi như cầu xin nhưng lại không dám mở miệng.
Sau khi cột xong thì Đường Kiêu ném cô ấy vào một góc của phòng hóa trang, tiện nay bịt cả miệng cô ấy lại “Được rồi, hôm nay chỉ là sự cảnh cáo nhỏ thôi, lần sau nếu như cô còn dám phá Nhã Hàm nữa thì cô và mẹ cô không chỉ là mất đi hết những đơn hàng của Đường Thị mà còn là tứ chi của các người nữa, cô về nói nguyên văn như thế với mẹ cô đấy, nhớ chưa?"
Châu Vũ Dao gật gật đầu trong tội nghiệp, ánh mắt ngấn lệ trông rất đáng thương.
Sau đó anh quay lưng đi và khoác lấy vai tôi rất tự nhiên đi ra ngoài.
“Này này này, anh buông tay ra Đường Kiêu, anh khoác vai thì khoác vai, sờ ngực tôi làm gì?"
Tôi bực mình đẩy anh ra nhưng anh lại tiến tới lần nữa và mặt dày nũng nịu với tôi: “Ngực em nhỏ như vậy thì sờ nhiều mới to được chứ.” "XI."
Tôi mắng anh: “Tên khốn này đang muốn lợi dụng bà chứ gì, anh mau bỏ tay ra có nghe rõ chưa...
Đừng thò tay vào trong áo nữa! Đây là hành lang đấy, lát người khác nhìn thấy thì phải làm sao?”
Chết tiệt thật, anh ta lại dám thừa lúc tôi không để ý mà thò tay vào trong áo tôi khiến tôi tức đến trào máu, tôi tát anh một cái nhưng mắt anh ta lại sáng lên và nở nụ cười hạnh phúc.
“Làm sao đây? Hình như anh không thể rời xa em rồi, lúc em ở bên cạnh thì cho dù là em có đại tiện đánh rắm anh cũng thấy thật đẹp và tao nhã.
"
Tôi
Đồ thần kinh, anh mới đánh rằm đại tiện đấy, dám hình dung tôi như thế à.
Lúc đi xuống cầu thang, tôi đột nhiên hỏi anh: “Cái cô Châu Vũ Dao sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Đường Kiêu thản nhiên: “Liên quan gì đến anh chứ? Ngày mai nhân viên nhà hát sẽ đến mà, nhốt cô ta một đêm sẽ không chết được đâu”
Lúc này tôi mới yên tâm gật đầu: “Thì ra con người anh nhìn thô thiển nhưng khá tỉ mỉ đấy.”
Anh kiêu ngạo gật đầu: “Chứ gì nữa, anh là ai cơ chứ.
Nói chuyện một lúc thì chúng tôi sắp xuống lầu rồi, tôi dừng lại hỏi anh: “Anh xuống trước hay tôi xuống trước?”
Anh nhíu nhíu mày: “Làm gì đấy?” “Tất nhiên là sợ người khác hiểu lầm rồi, Phàn Dục Nam và Đào Cẩn đều ở bên dưới đấy.”
Lúc này thì anh tỏ vẻ không vui: “Lý Nhã Hàm, em không thích tên Đào Cần đó thì
.