Giọt Tình


Ánh mắt anh rất nghiêm túc, không giống như đang đùa giỡn với tôi.


Được rồi, tên khốn này phen này ăn chắc tôi rồi.


Anh ta dùng lý do này để uy hiếp tôi thì chỉ có anh mới nghĩ ra được thôi.


Thế nhưng tôi vẫn chấp nhận sự uy hiếp của anh và ngoan ngoãn nghe lời.
“Cái đó...
anh cho tôi một chút thời gian để hòa hoãn lại có được không? Khoảng thời gian vừa qua Đào Cẩn không hể bạc đãi tôi nên tôi không đành lòng mà làm tổn thương đến anh ấy.


Đường Kiêu liếc xéo tôi một cái rồi nói một câu có vẻ rất độ lượng: “Vậy anh cho em thời gian ba ngày đấy, ba ngày sau em còn không lên tiếng thì anh sẽ đích thân ra tay đấy, dù sao thì anh không sợ đắc tội hắn ta, Đường đại gia này đắc tội với nhiều người rồi nên thêm một tên họ Đào nữa cũng không hề hấn gì.”

Cái ân huệ anh ban cho tôi quả khiến tôi thấy cảm kích vô cùng, suýt chút nữa thì tôi quỳ xuống tạ chủ long ân rồi.
“Cám ơn Chủ tịch Đường đã cho tiểu thiếp cơ hội nói lời tạm biệt, ân đức này tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có thể...
“Chỉ có thể dùng tấm thân này mới bù đắp được tổn thất của trẫm thôi.”

Anh dồn tôi vào góc tường rất ngang tàng và đàn ông, dùng một tay nâng cằm tôi lên, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn rất quyến rũ, suýt chút nữa đã khiến tôi thở không nổi.
“Đường Kiêu..
đột nhiên tôi phát hiện khuôn mặt anh như thế nhìn rất điển trai đấy.”

Tôi thì thầm: “Chà chà, một luồng rau ngon thế mà lại bị con heo như Phàn Dục Nam ăn mất thì thật là phí của trời đó.
“Phụt


Anh thất thủ lần nữa và hôn nhẹ lên môi tôi.
“Luống rau là em trồng thì tất nhiên anh chỉ nhận con heo là em, còn Phàn Dục Nam chỉ là qua đường thôi có hiểu không hả?”

Trong lúc đang bị anh làm động lòng, tôi chợt nhận ra chuyện khác là anh đang mắng tôi là heo à?

Thật tức chết mà!

Anh đá vào chân anh một cái, trong lúc anh đang giữ lấy chân thì tôi đã tranh thủ chạy đi, được một đoạn thì tôi lại rơi vào vòng tay ẩm áp của một người.
“Em đi đâu thế? Anh tìm em rất lâu nhưng vẫn không thấy đâu cả.”

Khuôn mặt lo lắng của Đào Cẩn xuất hiện ngay trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu lên thì cái hơi thở mang một chút hương bạc hà thanh mát phả vào mặt tôi.
“À...
vừa nãy...
em đi vệ sinh, sau đó...
sau đó thì em thấy bữa tiệc nhàm chán quá nên đi hóng gió chút, em quên mất là mình không mang điện thoại, lúc nhớ đến thì túi xách lại ở chỗ anh, ha ha.


Việc nói dối quả thật không thích hợp với tôi lắm nhưng trước mặt Đào Cẩn thì tôi lại nói dối rất nhiều, làm bản thân tôi cũng thấy có chút không nên.


Thật là...
Đào Cần tốt như thế mà bên cạnh tôi thì quá thiệt thòi cho anh.


Anh xứng đáng có người phụ nữ tốt hơn tôi ở bên cạnh.


Tâm trạng tôi lại u uất hơn, có lẽ là bởi vì sự hối lỗi đang tác quái nên khiến tôi không có mặt mũi đối mặt với anh.



Nói đây là bữa tiệc từ thiện nhưng thật ra chính là nơi trình diễn của những người có tiền, từ thiện đích thật thì luôn luôn phải là diễn ra trong âm thầm.


Ai mà giống như đám người này chứ, cứ dùng danh nghĩa từ thiện ra để khoe khoang giàu có.


Chỉ vì một bức họa, một bộ trang sức hay một tòa nhà mà họ tốn nhiều tiền để so đo với người khác, họ trưng ra bộ mặt như kiểu “tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng có rất nhiều tiền”.


Nói thế thì khác nào tôi đang hận kẻ giàu có nhưng có một câu nói rất là hay, thiếu cái gì thì ghét cái đó, câu này vừa thốt ra thì tôi thấy mình giống như một người làm công ăn lương với chủ nghĩa hiện đại vậy.


Đúng là mẫu người điển hình kiểu “nho ăn không được thì đều là chua cả”.


Cuộc đấu giá đang tiến hành rất khốc liệt, tôi thấy một đám người đang vì cái viên kim cương mười carat tên “Nước Mắt Thiên Sứ” mà quăng tiền hết sóng này tới sóng khác, khiến tôi thấy mà xót hết cả ruột lên.


Tôi quay đầu quan sát Đường Kiêu thì thấy Phàn Dục Nam cũng đang trong đội ngũ đấu giá.


Đường Kiêu ngồi bên phía tay trái cô ta, dường như anh cảm nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của tôi nên sau khi quay đầu qua thấy tôi thì đã đá lông nheo với tôi một cái.



Tôi giả vờ không nhìn thấy và tiếp tục chơi điện thoại, đột nhiên điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Đường Kiêu gửi đến.
“Em có thích sợi dây chuyền này không? Thích thì anh sẽ đấu giá nó về cho em”

Tôi nghĩ ngợi, sợi dây chuyền này giá sàn chẳng qua là ba triệu mấy mà bây giờ bị bọn họ đội lên tới tám triệu mấy rồi, thật là khiến người khác thấy xót hết cả ruột mà.


Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì Phàn Dục Nam chắc chắn cũng muốn đạt được nó, nếu để cô ta lãng phí tiền của Đường Kiêu thôi thì để tôi nhanh tay đoạt trước vậy.


Vừa tính gõ cho anh chứ “đấu” thì Đào Cần đã quay qua và dùng giọng nói dịu dàng hỏi tôi.
“Nhã Hàm, em có thích sợi dây chuyền này không?

Tim tôi đập “thình thịch” lên, chuyện gì thế này? Anh ấy chắc không phải cũng mua cho tôi chứ?

Thấy tôi không nói gì, Đào Cẩn lại bổ sung: “Anh thấy sợi dây chuyền này rất giống với sợi trước đó anh từng thấy ở bên Đức, nó có viên lam bảo thạch rất đẹp, rất thích hợp với em."

Nói rồi anh ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: “Anh muốn tặng nó cho em có được không?”

Tôi thấy mình như nhảy vào cái bể nước của sự hối hận rồi, rồi tôi sẽ bị sự ân hận này giày vò cho chết mất thôi.


Để tránh không cho anh phải phí của, tôi đã từ chối.
“Không không không, em không cần thứ này đâu, Đào Cẩn, cám ơn ý tốt của anh, viên bảo thạch này hãy để dành cho những người biết thưởng thức nó, em không có nghiên cứu gì về bảo thạch cả nên mọi tri thức chỉ dừng lại ở mức là kim cương có thể đập nát thủy tinh mà thôi.
“Anh tặng em thứ này thì em thấy nó cũng không khác gì viên bi màu xanh mà hồi nhỏ em hay chơi nên đối với nó em không có cảm tình gì cả, rồi cũng chôn vùi đi viên đá đẹp như vậy thôi, vì vậy nên thôi đi.


Sự từ chối của tôi không những không bị anh xem thường mà anh còn cười nói: “Em nói mình như thế à? Ồ...
được rồi, em không thích những thứ dung tục thì anh cũng không ép em.


Nói rồi anh vỗ vỗ vào vai tôi và tiếp tục theo dõi buổi đấu giá.



Tôi mở điện thoại lên thì thấy có rất nhiều tin nhắn tới, đó toàn là của Đường Kiêu thôi.
“Sao em lại không nói gì hết vậy? Rốt cuộc có thích hay là không?” “Này, tránh xa tên họ Đào kia ra một chút, hai người muốn hôn nhau luôn rồi đấy!” “Bảo tên khốn ấy lấy tay ra, em là người của ông đây đấy!”

Sau khi xem xong tin nhắn, tôi quay đầu về phía Đường Kiêu thì thấy anh nhìn tôi bằng ánh mắt rực lửa, tôi bất lực lắc lắc đầu với anh rồi gửi bốn chữ “em không lấy đâu” qua cho anh.


Phàn Dục Nam ngồi bên cạnh với khuôn mặt đầy mong đợi nói với anh thứ gì đó nhưng Đường Kiêu lại tối sầm mặt lại và lắc đầu...


Cuối cùng thì viên bảo thạch đó bị một nữ thương gia đấu giá được với giá mười một triệu, viên đá xác định không có duyên với Phàn Dục Nam rồi.


Tôi rất vui mừng, đặc biệt là khi thấy vẻ ỉu xìu khi không thể đoạt được thứ mình muốn của cô ta, tôi giống như tên biến thái cứ ngồi đó cười, bầu không khí buổi tối rất vui.


Sau khi buổi tiệc kết thúc, anh lái xe đưa tôi về, lúc này đã hơn mười giờ tối rồi, trên đường có rất nhiều sương mù, tôi khoác chiếc áo khoác và phà một hơi nóng rồi chui vào trong xe của Đào Cần.


Anh có thói quen thắt dây an toàn giúp tôi rồi điều chỉnh nhiệt độ tăng cao lên chút.


Tôi vừa cảm kích anh là người đàn ông tốt vừa vì cái quyết định ba ngày sau của mình mà thấy có lỗi.


Ôi, người đàn ông tốt như thế sao tôi nỡ làm tổn thương anh ấy chứ?




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận