**********
chương 261 Tạm biệt
Tôi nghi ngờ mình nghe lầm.
"Đào Cẩn, anh...
nói gì cơ?"
Tôi ngơ ngác nhìn anh, nghĩ thầm có phải anh biết chuyện của tôi và Đường Kiêu rồi không?
Vừa nghĩ như thế, trên lưng tôi đã nổi một đống da gà.
"Nhã Hàm, em là cô gái tốt, rõ ràng không thích anh nhưng vẫn luôn ở bên cạnh anh, em làm như vậy, anh rất cảm động.
Từ đầu đến cuối đôi mắt anh không hề rời khỏi màn hình phim, ánh sáng chiều vào mặt anh, lóe lên trong hoàn cảnh tăm tối, khiến đường nét khuôn mặt của anh nổi bật lên, dịu dàng hơn mấy phần.
Tôi nghĩ chắc chắn là anh đã biết gì đó, bằng không đã chẳng nói với tôi như vậy.
Có điều anh đã làm rõ, tôi cũng không thể lừa anh được tiếp tục làm như vậy không có cho nào tốt cho cả anh và tới.
"Xin lỗi, Đào Căn em.
“Em không cần nói xin lỗi với anh, Nhã Hàm, anh hiểu mà
Anh rất bình tĩnh ngắt lời tôi, đôi mắt như một đầm nước yên tĩnh, không hề có gợn sóng.
"Dù có đôi khi chính anh cũng nhìn ra em chưa dứt tình với Đường Kiêu, nhưng anh không muốn bản thân chọc thủng...
"Thật ra anh rất ích kỷ, muốn giữ em ở lại bên cạnh anh, như chim vàng oanh trong lồng, chỉ hót vì một mình anh, dù con chim vàng oanh đó hướng tới trời xanh
“Nhã Hàm.
Anh thích cảm giác ở bên em, thích nhìn dáng vẻ em cười...
Có lẽ ngay từ đầu chỉ là một thứ cảm giác mới mẻ, nhưng sau khi thật sự ở bên em, anh mới phát hiện mình đã yêu em triệt để
Tôi áy này cúi đầu, không phải tôi không thấy anh đối xử tốt với tôi, nhưng trái tim tôi rất nhỏ, sau khi chứa đựng Đường Kiều, không còn chưa nói ai nữa.
“Bỏ đi, bây giờ nói những điều này cũng vô dụng, anh chỉ đang nghĩ, so với việc để em nói chia tay với anh, còn không bằng chính anh chủ động nói ra, như vậy chỉ ít trong lòng anh cũng de chiu hon..."
Giọng Đào Cẩn vẫn luôn rất bằng lặng, có chút khẩu âm uyển chuyền của người phương Nam, triền miên như đang nói lời tình cảm
Có điều bây giờ anh nói chia tay với tôi vẫn dịu dàng như thế, như con người của anh vậy.
Tôi có chút phiền muộn nhìn anh, trong lòng như có một tảng đá lớn, chặn lại bao lời muốn nói của tôi, chỉ có thể nhìn nhau không nói gì.
Giờ phút này, ngoại trừ xin lỗi, tôi thật sự không tìm được lời gì để nói nữa
Đột nhiên tôi cảm giác phía sau có một ảnh mặt nóng rực đang quan sát tôi, tôi quay đầu lại, thấy một khuôn mặt tuần từ đây ghen tuồng
Ảnh mặt Đường Kiêu nhìn chúng tôi là lạ, không biết anh có nghe thấy những lời Đào Cần nói không, xem ra chắc anh không nghe thấy đầu
"Đương Kiểu ở phía sau a?"
Đào Cần đột nhiên nói một câu dọa tôi giật bần, tôi khẽ hỏi anh: “Anh thấy rồi à?"
Anh mỉm cười, khẽ gật đầu, trong lúm đồng tiền nhạt như chứa chất rượu đăng chất.
Tôi đột nhiên có ảo giác bị bắt gian tại giường, nói năng hơi lộn xộn giải thích với anh.
“Cái đó.
Em cũng không biết anh ấy đến đây lúc nào...
À không, là em thấy nhưng không nói cho anh biết em
“ÀI, Nhã Hàm, thật ra em biết không? Em không biết nói dối chút nào "
Tôi ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Mỗi lần em nói dối, mat cũng không dám nhìn anh, bởi vì em sợ lộ chân tưởng, cho nên ảnh mặt sẽ né tránh.
"Anh là người làm ăn, am hiểu suy đoán tâm lý của người khác thông qua quan sát biểu cảm khuôn mặt nhất, cho nên em không lừa được anh đầu
Tôi đột nhiên nhớ tới trước đó nói dối trước mặt anh sau đó bị vạch trần, anh nói chuyện luôn nhẹ như máy bay, giờ xem ra, là anh che giấu tâm trạng của bản thân.
Có điều đạo hạnh của tôi còn nông, không nhìn thấu tâm tư của anh mà thôi.
"Vậy...
lời nói dối em nói với anh lúc trước, anh cũng biết hết rồi sao?"
Anh im lặng gật đầu.
"Nói thật, em nói dối rất tệ, lần nào cũng có biểu cảm em không hề làm việc trái với lương tâm, điều này khiến anh nhìn mà rất đau lòng.
"Anh không thích người khác lừa anh, ngoại trừ em...
Bởi vì anh biết em vì bao về anh, mặc dù cách thức hơi vụng về, cũng không mang lại tác dụng lớn, nhưng anh vẫn cảm giác tình cảm em dành cho anh không bình thường"
Ai, nói nhiều rồi toàn là nước mắt, nhớ tới khoảng thời gian tối nói dối anh, trong lòng tôi cảm giác vô cùng khó chịu, bởi vì tôi không muốn lừa anh như vậy.
Bởi vì sự tùy hứng nhất thời ngay lúc đó của tôi ngược lại hại anh càng lún càng sâu, bây giờ chỉ có thể rút ra sớm, nếu không sớm muộn cũng sẽ làm tổn thương anh thảm hại hơn.
“Đào Cẩn, nói thật, anh là người tốt, rất ưu tú, em luôn cảm giác không xứng với anh...
"Không có xứng hay không xứng, nếu như hôm nay người ngôi ở chỗ này là Đường Kiêu, em có nhận tâm nói vậy với anh ta không?
Tôi im lặng, cẩn thận nhìn chăm chăm mặt anh, phát hiện anh không hề có chút biểu cảm nào, tôi cũng không quan sát được biến hóa cảm xúc của anh
Anh nói như vậy, chắc đang giận lắm đúng không?
Khi tôi suy đoán lung tung, Đào Cần đột nhiên nói.
“Cứ như vậy đi, Nhã Hàm, phim hôm nay không tệ, giống như anh, có một kết cục bị thương mà đẹp đẽ, anh như Edward tay kéo, không thể ôm em, nhưng ít ra còn có thể lặng lẽ bảo vệ
Nói xong, đến của rạp chiếu phim sáng lên, Đào Cần đứng dậy, dang tay ra với tôi.
“Anh không muốn ngay cả một cái ôm cô gái mình yêu cũng không có được như Edward, anh chỉ muốn có cái ôm chia tay, có được không?”
Tôi do dự một giây, liếc mắt nhìn Đường Kiêu cách đó không xa, anh đang dùng ánh mặt tràn ngập uy hiếp nhìn tôi, ý rất rõ ràng: “Em dám ôm anh ta thử xem?
Mặc dù anh nhìn hung dữ như vậy, tôi cũng chỉ do dự một giây, khẽ cần mỗi rồi lập tức sà vào lòng anh ấy.
"Cảm ơn anh, Đào Cần, cảm ơn anh đã tốt với em như vậy, sau này anh sẽ gặp được người tốt hơn em.
Đào Cần không nói ngược lại thì thầm dẫn dò tôi những chuyện khác
“Tối nay em không cần trở về, anh sẽ bảo thim Dự thu dọn đồ đạc của em, sau đó đưa đến nhà đối diện.
Anh sợ em quay về, anh sẽ không no de em di mat."
Tôi không biết anh phải quyết tâm dường nào mới đưa ra quyết định này, dù sao bây giờ anh cũng đang dùng dùng về mặt bình tĩnh để nói
.