Giọt Tình


**********

chương 270 Thật sự không muốn như thế này

Đào Cần xé toạc áo tôi, đưa tay ôm lấy vòng eo trần trụi, nhẹ nhàng vuốt ve.


Tôi còn đang giãy giụa, nhưng anh không nhúc nhích từ đầu đến cuối, thậm chí đã bắt đầu cởi thắt lưng của mình, lộ ra quần lót màu đen bên trong, chỗ đó đã ngẩng cao đầu

Tôi biết nếu như tôi không làm gì, chắc chăn đêm nay chúng tôi xong mất, đến lúc đó tôi và Đường Kiêu thật sự không quay về được nữa.


“Đào Cần."

Tôi vừa định gọi tên anh, anh đã ôm chặt tôi, dùng bàn tay hơi run sợ soang cơ thể tôi

Cả người tôi run lên, ảnh mat tim kiếm mục tiêu xung quanh trong phòng, cuối cùng, tôi khóa ảnh mặt vào trên mặt bàn tủ đầu giường, nơi đó có một con dao gọt hoa quả.


Hết cách rồi, hôm nay cho dù chết cũng nhất định phải ngăn cản anh

Tôi không biết mình lấy sức từ đầu ra đấy anh ra, giãy giua muôn lặn xuống giường, đầu phát ra tiếng vang năng trên thảm

Đào Cẩn vội nhảy xuống giường, lo lắng đỡ tôi dậy từ dưới đất.


Tôi đẩy anh ra, đưa tay mò lấy con dao gọt trái cây, nhìn Đảo Cẩn nói: "Hết cách rồi, Đào Cẩn, em cũng không muốn như này, nhưng chúng ta không thể làm chuyện này được

Nói xong, tôi không chút do dự đâm dao vào đùi mình, cảm giác đau đớn sụp trời nứt đất cuốn tới, như muốn nghiền nát cả người tôi.



“Nhã Hàm!"

Đào Cần lớn tiếng gọi tên tôi, kéo tôi vào lòng, bởi vì đợt thuốc và cơn giãy giua vừa rồi, thế lực của tôi đã hao hơn nữa, bây giờ bị đâm như này, cảm giác đau đớn đến tận tìm khiến tôi suýt ngất đi.


Tôi mềm oặt người ngã vào ngực Đào Cần trước mat lúc đen lúc trang đau đơn khiến cả người tôi đổ mô hỏi lạnh, nước mắt chảy xuống theo mô hỏi lạnh trên mặt hàm răng tối và vào nhau.


Trên đài có màu tươi chậm rãi chảy xuống, có cảm giác ấm áp kỳ di

Đào Cần ôm tôi, rít ra một câu từ hàm răng.


“Anh thà rằng em cầm dao đâm anh

Tôi suy yếu gượng cười với anh, bây giờ trong đầu ngoại trừ vết thương không ngừng đau đớn trên đùi ra, tôi không còn chút tình dục nào nữa.


“Tốt quả, không khó chịu nữa...


Đào Cẩn là người thích cười, nhưng vào lúc này, đôi mày anh nhặn chặt lại, anh vén vậy tôi lên, nhìn qua vết thương chảy máu, lại bể tôi trở về trên giường.


Trong tay tôi năm chặt con dao anh không sao lấy đi được

Anh thở dài, đen mặt vén váy tôi lên

Tôi không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, chỉ khẽ co ro hại chân, bây giờ nếu anh còn muốn kiên trì tiếp tục chuyện vừa rồi, tôi cũng không còn dư sức ngăn anh nữa.


Nhưng anh lại chỉ văn vậy tôi lên, dùng cà vạt của anh quân lấy bắp đùi tôi

Làm xong tất cả, Đào Cẩn ngẩng đầu lên, sâm mặt nói: "Cố nhịn đi, anh mặc quần áo tử tế sẽ lập tức đưa em đi bệnh viện.


Tôi thở phào một hơi, cửa lại đột nhiên bị người đẩy ra, tôi kinh ngạc quay đầu, thấy Đường Kiêu dó bừng hai måt.


Anh lớn tiếng măng một câu: "Con mẹ nó anh không thấy cô ấy không bằng lòng sao?

Nói xong, anh liền xông lên đẩm Đào Cẩn, Đào Cẩn cũng đè nén cơn giận trong bụng, hai người cứ thể đánh nhau.


Phần Dục Nam một mùi trang bệch đi đến, sau khi nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, không kim được kêu lên lớn tiếng.


Tôi sốt ruột, vùng vẫy mấy lần trên giường, không chú ý, lập tức ngã xuống đất, va vào vết thương, lập tức kêu lên đau đớn

Hai người đàn ông bên kia nhìn thấy tôi, lập tức dừng lại.



Vẫn là Đường Kiểu chạy tới trước, anh nhân thoảng qua dáng vẻ te tua của tôi, trong mặt ảnh lên vẻ đau lòng, dứt khoát cởi áo khoác âu phục của anh phủ lên người tôi.


Có lẽ anh đã biết giữa tôi và Đào Cần không có gì xảy ra, chỉ bế tôi gần như mệt lả lên, lạnh lùng nhìn Đào Cẩn.


“Chủ tịch Đào, tôi biết quan hệ giữa anh và thư ký của tôi rất thân mật, nhưng cũng xin anh chủ ý một chút, đừng làm chuyện tổn thương tình cảm ở trước mặt mọi người, còn bị người khác chụp hình..."

“Làm vậy không tốt cho danh dự của cả hai

Tâm trạng của Đào Cần bảy giờ thật sự không tốt, nghe thấy anh nói như vậy, lập tức không khách khi đắp lại anh

“Tôi ở bên vợ chưa cười của tôi thì ảnh hưởng đến ai? Theo như lời anh nói, vậy Chủ tịch Đường và cô Phân được coi là gì đây?

"Đào Cần anh đừng nói nữa..


Tôi sợ Đào Cần sẽ nói ra câu nào quá khích, bèn với ngặt lời anh anh trưng tôi một oai, nhưng cuối cùng vẫn không nói chữ nào.


Khi Đường Kiêu ôm tôi đi tới cửa, Phần Dục Nam gọi anh đằng sau, Đường Kiêu đen mặt, lúc nghiêng đầu sang, sắc mặt đã trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.


“Xin lỗi em yêu, tối nay em tự trở về đi, thư ký của anh xảy ra chuyện như thể ở bên ngoài, anh phải xử lý xong mới được...


“Nếu không đến lúc đó danh dự Đường Thị nhà anh bị ảnh hưởng, anh không gánh nổi đau

Ném lại câu này xong, Đường Kiêu bể tôi đi về phía cửa, phía sau không có ai đuổi theo

Tôi yên lòng nam trong ngực anh dường như chỉ có anh mới có thể làm bến cảng an toàn nhất của tôi.


Đường Kiêu đặt tôi vào trong xe, lái xe hơi lao tới bệnh viện nhanh như chớp, trực tiếp bê tôi đi vào phòng cấp cứu, lạnh lùng ra lệnh với bác sĩ y ta xung quanh.



"Gọi bác sĩ giỏi nhất cho này tới đây.


Tôi đang định ngồi dậy nói tôi không sao, lúc này đầu tôi như bị ai dùng chăn che lại, mất tối sâm, sau đó bất tinh nhân sự.


Trong mơ, tôi như ngủ trong nước, cơ thể pháp phù, lúc thì như có thể nhìn thấy mặt trời, lúc như lại chim dưới bóng tối, chim chim nổi nổi mấy lần, khi trên chân truyền đến cảm giác đau đớn nóng rực, tôi mới tỉnh lại.


Tôi thấy một y tác mặc đồ làm việc đang bằng bỏ vết thương cho tôi.


Đường Kiều đau lòng đứng ở bên cạnh nhìn đùi tôi, biểu cảm dữ dẫn như thế người bị đau là anh vậy.


Tôi mim cười: "Đường Kiều...


Nghe thấy giọng nói yếu ớt của tôi, Đường Kiêu mới quay đầu sang "Nhã Hàm, em tỉnh rồi à? Sao vậy, có phải bị đau nên tính không?

Tôi khế lặc đầu: "Không đâu là em tự tỉnh."

Anh đưa tay vuốt tóc tội, ảnh mat tràn ngập đau lòng.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận