Giọt Tình


Sắc mặt Đường Kiêu hơi khó coi, lực tay nhéo mặt tôi mạnh hơn.



"Anh nói nhiều lời tình tử như vậy, chẳng lẽ em không thấy cảm động sao?"

Tôi cười "ha ha”, quay mặt qua chỗ khác che giấu nét cười.

"Cảm động đầu có ăn được, anh không dẫn em đi mua nhẫn kim cương, em không cưới "

Đường Kiêu sốt ruột, kéo tay tôi

định đi ra ngoài.



"Em muốn nhẫn kim cương đúng không? Đi, ông đây mua cả xe đập chết em."

Tôi nhảy không đi, cả người nhào lên lưng anh như con bạch tuộc.



“Đập chết em anh sẽ thành người không vợ đấy, anh xem ai mà chịu được tên củ cải lăng nhăng anh mà lấy anh chữ, chỉ có kẻ huỷ diệt lăng tử là em, mới có thể trị được anh thôi biết chưa?

Hai tay Đường Kiêu dứt khoát nâng đùi tôi lên, công tôi lên, xoay vòng tại chỗ như kẻ ngốc, dọa tôi sợ gần chết.




“Đường Kiêu, anh điên rồi à? Nhờ hai chúng ta ngã thì sao?”

Anh như đang hờn dỗi, bỗng nhiên lại xoay một vòng

“Em mới điên đấy, ông đây tổn bao can đảm mới cầu hôn em, còn nói một đống lời khiến bản thân cũng cảm động...!muốn nước chảy thành sông, làm những chuyện này mới càng yên tâm hơn, ai ngờ em không nể mặt gì cả?"

“Ai nói em không nể vậy? Chẳng lẽ không cho phép em kiêu ngạo chút sao? Trước đó anh hành hạ em hơn nửa năm, em chỉ trả thù anh một khoảng thời gian ngắn, anh đã không chịu nổi rồi à?"

Đường Kiêu "hừ” một tiếng, tôi không nhìn thấy nét mặt của anh, nghĩ chắc là sung sướng lắm.



"Nói thật, Lý Nhã Hàm, anh Haim thấy con người anh rất ngốc, tám năm trước khi ở bên Phần Dục Nam, anh dốc hết tình cảm, về sau bị cô ta tổn thương, anh không còn thích bất cứ ai nữa."

"Kể cả khi gặp em, anh cũng nghĩ như vậy, bởi vì anh cho rằng anh không thể nào yêu em, nhưng vừa nhìn thấy cảnh em ở bên người đàn ông khác, tim anh như bị một bầy mèo cào vậy."

“Về sau anh thích bắt nạt em, nhìn thấy dáng vẻ ấm ức tức giận của em thì rất đã, nhưng anh không nghĩ rằng đây là yêu người anh rất ngốc, em đừng nhìn bình thường anh rất có đầu óc về phương diện buôn bán, nhưng nếu đụng phải vấn đề tình cảm, anh sẽ rơi vào không rút ra được, như kẻ ngốc

Nghe anh nói một hơi nhiều lời như vậy, trong lòng tôi cũng trào dâng cảm xúc, vừa định nói chính tôi cũng hơi ngốc, Đường Kiêu lại bộc bạch tiếp.



đó anh đã làm rất nhiều chuyện tổn thương em, Nhã Hàm, anh rất xin lỗi, trước kia anh luôn coi tình yêu như lòng hạm chiếm hữu quấy phá, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ em khổ sở, thật ra anh cũng không vui nổi, nhưng vì sĩ diện, anh luôn bỏ lỡ em hết lần này đến lần

Nghe đến đó, tôi bĩu môi, lầm bầm: cũng biết à, cả trái tim em bị anh tổn thương thành mã hai chiều, nhưng anh lại làm như chẳng có gì,anh nói xem anh có đáng đánh hay không?"

Tiếng cười dịu dàng của Đường Kiêu vang lên bên tai tôi, anh đặt tôi ngồi lên bàn làm việc, ánh mắt ngang bằng tôi, đôi mắt đen như mực rất sâu.



"Đáng đánh, đáng đánh, em là bà xã đại nhân của anh, chờ ngày sau chúng ta kết hôn, anh sẽ mua một cái ván giặt đồ để quỷ, anh có lỗi với em, có lỗi với đứa con đầu của chúng ta, nếu như anh biết chuyện này từ trước, anh nhất định không dám bạo hành em."

Đường Kiêu nói một tràng khiến tim tôi nghẹn lại, thở dài, không biết nên nói gì, để giảm bớt đau đớn trong nội tâm của anh và tôi, tôi thắng thần đề nghị anh.



“Không sao, chúng ta vẫn sẽ có con, nếu anh Haim thấy áy náy, anh hãy đi quỹ ván giặt đồ một tháng đi

Đường Kiêu luôn bốc đồng lúc đối mặt với điều kiện "nhục nước mất chủ quyền" này, lại đồng ý không chút do dự.



Sau đó anh tiếp tục lải nhải với tôi tình sử khó khăn của anh với tôi, khiến tôi có phần trở tay không kịp, đồng thời còn phải dành ra thời gian dỗ dành anh.



Đúng là trẻ con.




Tôi cười khổ một tiếng, trong lòng lại hạnh phúc.



Anh hỏi tôi: “Nhã Hàm, em có bằng lòng lấy anh không?”

Tôi bất đắc dĩ trả lời: “Bằng lòng chứ, đương nhiên bằng lòng rồi."

Đường Kiêu lập tức toét miệng cười, hôn lên khuôn mặt tôi.

"Hôm nay thu xếp hơi vội, lần sau anh sẽ bù lại cho em hoa tươi nhân cưới xe sang, em có chịu không?"

Tôi gật mạnh đầu, bây dù anh đeo móc kéo lon nước vào tay tôi, tôi cũng sẽ đồng ý không chút do dự.



Tôi đã yêu anh rất lâu, như hét khản họng vào ngọn núi mênh mông, trước kia chỉ có âm thanh của mình tôi, tuyệt vọng mà bất lực.



Khi tôi đột nhiên nghe thấy tiếng đáp lại của anh, tim tôi như mảnh đất khô căn đã lâu đột nhiên có cơn mưa to trút xuống, vô cùng sảng khoải, đồng thời nở ra bông hoa rực rỡ từ mảnh đất vốn cằn cỗi.



Hi vọng đây là một giấc mơ, tôi mãi mãi không muốn tỉnh lại.



Khuôn mặt của Đường Kiêu ngày càng gần tôi hơn, vẫn đẹp trai trước sau như một, ánh mắt của anh như rượu ủ lâu, chỉ nhìn thôi, tôi đã muốn say trong đôi mắt anh,

Ngay khi chúng tôi sắp hôn nhau, tầng dưới vang lên tiếng còi lần nữa, nhân lúc anh phân tâm, tôi xấu hổ đẩy anh ra, chạy tới bên cửa sổ vờ hóng chuyện.



Đường Kiêu cùng đi qua, ôm eo tôi từ phía sau.




“Nhìn gì vậy? Phần Dục Nam nào đẹp bằng anh chứ?"

Tôi đưa tay sờ mặt anh, tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.



“Đúng thế, Đường đại nhân nhà em đẹp trai nhất."

Hôm sau tan làm, Đường Kiêu thật sự dẫn tôi đi mua nhẫn kim cương, tôi không có hứng thú lắm với những đồ trang sức sáng lấp lánh bên trong, cho Đường Kiểu quyết định hết thay tôi, cuối cùng anh lựa chọn đặt làm một cấp nhận độc nhất vô nhị, điền đơn hàng và đo kích cỡ xong, chúng tôi liên về nhà.



Bởi vì nhà thiết kế ở nước ngoài, cho nên cần chờ nhẫn đặt làm một khoảng thời gian, gần đây Đường Kiêu bận xử lý công việc của công ty, động một chút lại mở cuộc họp, hại tôi cũng mệt mỏi theo anh.



Cuối tháng Chạp đến rất nhanh, vé về quê đặt hàng, Đường Kiêu không muốn tôi phải chịu khổ chen chúc với người khác, định phải chuyên cơ đưa tôi về quê.



Tôi bị suy nghĩ của anh dọa cho giật giật mắt, nói với anh tôi thích khiêm tổn, không ngừng ngăn cản anh, không cho anh có ý đồ này.



Dù sao người khác về quê đều lái Mercedes, BMW, Cadillac vẫn vận, chỉ có một mình tôi đi máy bay từ img


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận