Tôi nghiêng đầu sang, là một khuôn mặt trận trên nhựa sống, nở nụ cười tươi tần, khiến người ta tự dưng nghĩ đến bông hoa lê chớm nở ngày xuân.
“Ha ha, Tiểu Hàm, tở trở về rồi!”
Tôi cứ cảm thấy ngoại hình của cô gái trước mắt rất quen, thế nhưng từ sau khi tôi lên đại học, thời gian ở nhà càng ít hơn, tôi cũng rất ít gặp những khuôn mặt cũ trong thị trấn, càng đừng nhắc đến cô gái trước mắt này.
Tình cảnh cô ấy biết tôi, nhưng tôi không biết cô ấy khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ.
"À Ò...!
Miệng tôi mới nói hai chữ, cô ấy đã nhanh chóng ngắt lời tôi muốn nói phía sau.
"Biết ngay cậu không nhớ tớ mà, tớ là Nhiễm Nhiên, cậu quên chuyện khi còn bé hai chúng ta chơi nhà chòi với nhau, ném bùn đánh Hai Mập nhà bên rồi à?”
Trong đầu tôi lập tức nhớ tới cảnh tượng đó, khi tôi lên tiểu học, Nhiễm Nhiên chính là “chị cả” trong đám trẻ con ở trấn chúng tôi, hình như lớn tuổi hơn tôi, khi đó cô ấy ăn mặc như con trai, ngay cả tóc cũng cắt ngắn.
Hơn mười năm trước quan hệ của hai bọn tôi vô cùng
tốt, thường xuyên chơi với nhau, tôi đi theo sau mông cô
ấy, đánh nhau với không ít con trai trong trấn...!“A, tớ nhớ ra rồi, cậu là bà hoàng Nhiễm Nhiên đây mà, đúng rồi, chẳng phải năm lớp sáu cậu tốt nghiệp cấp một rồi ra nước ngoài sao? Sao lại quay về vậy?"
Sau khi Nhiễm Nhiên thành công khiến tôi nhớ ra tên cô ấy, cười cong cả mắt, khỏe môi cũng cong cong, rất xinh đẹp, đầy nữ tính.
"Đúng vậy, tớ vốn không có ý định trở về, nhưng năm nay ba tớ chuyển trọng tâm phát triển về trong nước, cho nên tớ theo ông trở về, sắp đến Tết, tớ và bọn họ trở về thăm bà tớ, không ngờ lại gặp được cậu!”
Ra là vậy, tôi luôn cảm giác cô ấy thay đổi hơn trước kia rất nhiều, ví dụ tóc cô ấy để dài, khuôn mặt rõ nét hơn, là mỹ nhân trong trứng, nhưng tính cách vẫn không khác trước kia là bao.
Đúng là hiếm có mà
Tôi vừa thấy cô ấy, có thể tưởng tượng ra cảm xúc kích động trong lòng, tôi còn nhớ rõ khi cô ấy rời đi, cô ấy đưa cho tôi vòng tay gỗ trình nam mấy nghìn năm nhà cô ấy, nói là để lại cho tôi kỷ niệm, đến bây giờ mẹ tôi vẫn còn cất chiếc vòng tay đẩy giúp tôi đấy.
Nhiễm Nhiên kéo tay tôi quan sát kĩ tôi một vòng, khen ngợi: “Xem ra mấy năm nay cậu sống không tệ lắm, ngay cả nước hoa cũng dùng của Dior rồi."
Tôi hơi xấu hổ cười hì hì: “Đâu có chử, tớ chỉ là dân đen thôi, đột nhiên bám được người giàu có mới mua được những xa xỉ phẩm này, nào giống cậu, chính là một cô chiều danh chính ngôn thuận, mua đồ cũng mạnh tay hơn nhiều!
Nhiễm Nhiên không hề để ý, nhiệt tình kéo tay tôi, vẫn tùy tiện như mười mấy năm trước.
"Xem ra con nhóc cậu cũng tìm được người chồng tốt rồi...!Không được, buổi tối mình phải đến nhà cậu ngủ! Bao năm rồi chúng ta không ở bên nhau, chắc chắn phải tâm sự kĩ càng mới được.
Tôi cười: "Không thành vấn đề! Dù sao dáng vẻ của cậu bây giờ cũng giống con gái rồi, nếu không bạn trai tớ sẽ hiểu lầm tớ ngủ với người đàn ông khác mất.
Cô cũng cười ha hả: “Cậu còn nhớ hồi bé tớ để tóc ngắn à? Sao nào, có phải rất đẹp trai không, nhất là bây giờ còn đang thịnh hành vẻ đẹp trung tính, có phải nhìn tớ còn đẹp trai hơn Lý Vũ Xuân (*) trong nước không?"
(*) Lý Vũ Xuân: ca sĩ nổi tiếng TQ theo phong cách tboy.
“Lý Vũ Xuân làm sao lợi hại bằng chị cả cậu được chứ, năm đó cậu đánh không ít người đầu, không khác gì Hoa Mộc Lan bản hiện đại, hào khí ngất trời...!
Tôi và Nhiễm Nhiên như hai tên lưu manh, quay về dáng vẻ cười đùa hí hửng, bá vai ôm lưng trở về nhà, lúc đó mẹ tôi đang chuẩn bị ngày kia làm thịt khô, vừa thấy Nhiễm Nhiên, bà thoảng ngẩn người.
"A, có phải cháu là con gái nhà họ Nhiễm không?”
Tôi không thể không bội phục trình độ tinh mặt của mẹ tôi, liếc mắt đã nhận ra thân phận của Nhiễm Nhiên, Nhiệm Nhiên cười hì hì chạy tới ôm lấy mẹ tôi, nói: "Cô bao năm rồi không gặp cô, cháu nhớ có chết mất."
Mẹ tôi cũng cười tủm tỉm: “Vài ngày trước nghe nói người nhà họ Nhiễm trở về, cô còn chưa qua thăm nhà cháu mà cháu đã đến đây rồi...!Cháu ngoan, ăn cơm tối chưa? Chưa ăn thì cô nấu cho cháu ít sủi cảo nhé."
Nghe thấy có sủi cảo, Nhiễm Nhiên bày ra vẻ sắp chảy nước miếng tới nơi, vội hô to: "Được ạ, lâu rồi cháu chưa được ăn đồ cô nấu, bao năm như vậy làm cháu nhớ chết đi được."
Tôi quên Nhiễm Nhiên còn có một đặc điểm, đó chính là miệng rất ngọt ở trước mặt bề trên, qua bao năm mà thói quen đó vẫn còn.
Tôi vờ khinh bỉ cô ấy: “Cậu đúng là đồ nịnh hót, đến bây giờ vẫn thích nịnh bợ à."
Cô ấy còn chưa cãi lại, mẹ tôi đã măng tôi trước: "Người khác gọi là nói ngọt, gọi là thông minh, con xem tính nết con kìa, từ nhỏ tính đã bướng binh, bị đánh không ít đấy...!
Bị mẹ tôi cho mắng một trận, Nhiên Nhiên cười hả hệ ở một bên, tôi hơi xấu hổ, vội kéo cô ấy đến phòng tôi nói chuyện phiếm.
Đã hơn chục năm không không gặp, theo lý thuyết nên nhìn nhau không nói gì mới đúng, nhưng tôi và Nhiễm
Nhiên như chị em liên xương, nằm ở trên giường là có chuyện nói không hết.
Trong lúc đó mẹ tôi tới bảo cô ấy đi ra ăn cơm, cô ấy vừa ăn vừa kể chuyện xảy ra ở nước ngoài cho bọn tôi, ăn xong hai chúng tôi lại về phòng trò chuyện, vô cùng thân mât.
Dĩ nhiên tôi cũng kể chuyện của mình mấy năm nay, nhất là khi kể đến cuộc hôn nhân thất bại của tôi trước kia, cô ấy vô cùng tức giận, mắng Khương Chỉ Cang là đồ khốn, đồng thời cảm thấy may mắn vì tôi tìm được Đường Kiêu.
Lúc sắp ngủ, cô ấy nói với tôi: “Cũng may cậu gặp được Đường Kiêu, cô gái tốt như cậu cần một người đàn ông cực tốt để che chở cậu mới được.
Tôi bị cô ấy làm cho cảm động đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa, hai chúng tôi cứ nói liên miên lải nhải như thể đến gần sáng mới ngủ
Hôm sau buổi chiều Nhiễm Nhiên mới rời khỏi nhà tôi, lúc đầu tôi và mẹ tôi muốn giữ cô ấy lại ăn Tết, nhưng trong nhà cô ấy còn có bề trên đang chờ cô ấy về nhà ăn cơm tất niên, chúng tôi cũng ngại giữ lại, bèn để cô ấy đi.
Có điều Nhiễm Nhiên nói sẽ tới tìm tôi vào đêm giao thừa, đến lúc đó chúng tôi cùng đến quảng trường nhỏ trên trấn bắn pháo hoa, tôi đồng ý, về nhà giúp mẹ tôi dọn nhà, chuẩn bị ngày mai ăn Tết.