*
Tôi bừng tỉnh, lập tức ngồi bật dậy từ trên giường.
“Anh nói gì? Ở dưới nhà em? Đường Kiêu, có phải anh đang nằm mơ không vậy? Nhà em ở trong thị trấn nhỏ mà, có phải anh đang ngủ mê nên nói mở không?"
Người đầu bên kia im lặng hai giây, mắng nhỏ một câu "Ngớ ngẩn"
Sau đó anh chậm rãi nói bên kia điện thoại: "Bây giờ anh đang chờ dưới nhà em, không tin em xuống đây đi, mẹ nó, anh quên mất nhà em ở tầng mấy, nếu không hơn nửa đêm ngoại trừ ma ra, ai đi đứng ngày ra ở đây chứ?"
Tôi vội xỏ dép chạy đến bên cửa sổ phòng khách nhìn, quả nhiên có chiếc xe con màu đen dưới bên cây đại thụ dưới nhà, một bóng dáng rắn rỏi đứng bên cạnh.
Thì ra anh tới thật
Không chút suy nghĩ, tôi mặc đồ ngủ cầm chìa khóa và điện thoại rón rén đi xuống dưới, dọc đường lại sợ đánh thức hàng xóm, cũng chỉ có thể rón rén bật đèn pin đi trong hành lang, trái tim đập thình thịch, điên cuồng kêu gào tên người nào đó.
Đến lúc xuống dưới, đúng lúc Đường Kiêu cũng thấy tôi, tôi giảm lên vũng bùn dưới chân chạy về phía anh, cuối cùng rơi vào lồng ngực ấm áp mà vững chãi của anh.
“Sao anh lại tới đây?”
Tôi ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn anh, quầng thâm mắt trên mặt Đường Kiểu rất đậm, nhưng ánh mắt lại sáng, đẹp hơn cả hòn đá cuội sáng bóng bên bờ sông của trấn.
Anh cùng chiều vuốt tóc tôi: "Anh nhớ em quá mà, cho nên nhanh chóng kết thúc công việc bên đó rồi chạy về
Tôi chỉ lo toét miệng cười ngây ngô, cọ đầu vào ngực anh, gió bắc buổi tối xen lẫn mưa bụi xổi lên mặt hai chúng tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn Đường Kiêu, dưới ánh đèn mờ tối ven đường, trên đầu anh phủ một lớp mưa bụi mỏng, nhìn qua còn tưởng rắc đường trắng.
Anh luôn mặc rất ít, chỉ có một bộ âu phục, bên trong là áo sơ mi mỏng, qua lớp áo, tôi có thể sờ đến cơ bắp mạnh mẽ săn chắc của anh, chắc chắn rất lạnh.
Rõ ràng chính anh mặc rất ít, nhưng sau khi anh nhìn thấy tôi chỉ mặc bộ đồ ngủ ra ngoài, vẫn cau mày, phủ áo khoác lên vai tôi.
HÀi, chính anh mặc ít như thế còn khoác cho em làm gì? Em mặc áo ngủ nhung đẩy, phương Nam không giống phương Bắc, nơi đó còn có điều hòa, nhà em lạnh lắm, anh còn mặc ít như thế chạy tới, chắc chắn sẽ cảm đấy”
Tôi định cởi quần áo ra mặc vào cho anh, anh lại mất kiên nhẫn đẩy tôi lên tầng: "Em nói nhiều vậy, đến Tết rồi mà em còn rủa anh."
Hai chúng tôi rón rén lên tầng, trên giày đều dính bùn ven đường, Đường Kiêu vào nhà định đối giày, tôi tìm hồi lâu trong nhà cũng không tìm được dép lê phù hợp để anh đi, quay đầu thấy anh lúng túng đứng trước cửa, rất bất đắc dĩ.
Tôi nghĩ ngợi, hình như trong phòng làm việc có một đôi xăng đan ba tôi đi mấy lần hồi còn sống, bèn vội cầm tới, hấp tấp cho anh đi vào, vừa khít với chân.
Đường Kiêu vào nhà, quan sát xung quanh, tôi kéo anh ngồi xuống ghế sofa phòng khách, cố gắng nhỏ tiếng vi sợ đánh thức mẹ tôi.
Thấy anh hình như đang run, chắc do quá lạnh, tôi vội bật quạt sưởi mà tôi và mẹ dùng để sưởi ấm sưởi cho anh.
Trên đôi mày của Đường Kiêu còn dính nước mưa vừa rồi ở ngoài, rõ cả giọt, giống như thủy tinh vậy.
Tôi không đành lòng, bèn về phòng cầm chăn lông tôi dùng để đắp khi đọc sách trên ghế sofa phủ cho anh, quần thật cẩn thận.
Khuôn mặt anh đỏ bừng, vẻ ôn hòa trong mắt như hơi nước mông lung, đẹp đẽ lạ thường.
Tôi đi tới, nhéo mặt anh, đau lòng hỏi: “Đi vội như thế, chắc anh còn chưa ăn cơm tối đúng không?"
Đường Kiêu khẽ mím môi, gật nhẹ đầu một cái, nhìn rất
đáng thương.
“Vậy em đi nấu ít mì cho anh ăn, mẹ em chưa động vào những nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị trước này, nói là chờ qua năm, nhưng hai chúng ta ăn một ít cũng được, anh ở đây chờ một lát, em lấy ít đồ trong tủ lạnh làm bát mì nóng hổi cho anh."
Tôi nói chuyện với anh như đang lải nhải, thấy anh mãi không nói gì, tôi liền xoay người định đi vào phòng bếp, Đường Kiêu đột nhiên kéo tay tôi, nhẹ giọng nói với tôi một câu.
"Nhã Hàm, cảm ơn em.
Anh bất chợt khách sáo khiến tôi tưởng tôi đang mơ thấy ác mộng, tôi run hai lần, mắng nhỏ anh: “Não anh bị đông thành ngu rồi à? Tự dựng khách sáo với em thế em không quen đâu.”
Dáng vẻ Đường Kiêu nhếch môi lên rất mê người, như hoa anh túc, nhìn nhiều sẽ nghiện.
Sau khi bị nụ cười của anh mê hoặc không phân biệt được nam bắc, tôi đi đến tủ lạnh tìm một đồng nguyên liệu nấu ăn, đi nấu mì cho anh.
Sau khi tôi bưng bát mì nóng hổi để lên bàn, dáng vẻ Đường Kiêu ăn như sói như hổ khác biệt rất lớn với hình tượng lưu manh phong độ nhẹ nhàng.
Trước đó anh là con cưng của trời, là rồng trong biển người, nhưng bây giờ lại như này, không khác gì ăn mày đã mấy ngày không ăn gì, không biết mấy ngày qua anh sống thế nào nữa.
Cuối cùng vẫn tôi không nén được tò mò trong lòng, hỏi anh: “Anh sao vậy, hôm qua không ăn cơm à?"
Đường Kiêu húp sạch ngụm nước mì cuối cùng, đầu bắt đầu hồi máu, nghĩ một lát rồi nói với tôi: "Gần đây bận sắp xếp chứng cứ phạm tội của Phần Dục Nam, giao cho người khác anh lại không yên lòng, cho nên anh và Mộc Tử Thông chỉnh lý mất vài ngày.
“Cho nên hôm nay anh quên ăn cơm."
Anh cười với tôi hơi lúng túng, tôi nhìn vẻ mặt qua quýt của anh, trong lòng nhói đau.
"Cho nên anh vừa làm xong việc bên đó là lái xe chạy tới
đây ngay sao?”
Đường Kiêu gật đầu: "Đương nhiên, chẳng phải em nói nhớ anh sao? Cho nên anh tới, dù sao đây cũng là năm đầu anh ăn Tết với em, rất quan trọng.
Trái tim tôi se thắt: "Cái này có gì mà quan trọng chứ? Sau này vẫn còn rất nhiều thời gian, cơ thể anh mới là quan trọng nhất được không?”
Đường Kiêu thỏa mãn ợ một cái, kéo tay tôi đặt lên bụng anh như đứa trẻ, còn dùng sức xoa xoa.
“Em xem anh no đến mức nào rồi này, em nấu ăn thật sự càng ngày càng ngon"
Thì ra dáng vẻ buồn bã ỉu xìu vừa rồi là do đói.
Tôi cười tủm tỉm nhìn anh, sau đó cùng anh về phòng