Tôi bị Khương Chí Cang trói lại, dùng dây nhốt chặt trên giường, còn nhét vào miệng tôi miếng vải để tôi không thể phát ra tiếng động.
Khi hắn ta đang nhìn vào GV, hắn ta hoàn toàn không cần ngụy trang gì, thậm chí đến cả cái liếc mắt cũng không thèm nhìn tôi.
Tôi rốt cuộc đã hiểu trước đây mỗi khi muốn gần gũi, hắn ta không phải là tìm lý do để cự tuyệt thì là mang điện thoại nói là cần đi tắm.
Thì ra chỉ là do hắn ta không có hứng thú với phụ nữ nên cần phải chuẩn bị trước.
Không lâu sau, hắn ta leo lên trước mặt tôi và lấy ra miếng vải trong miệng tôi ra.
Tôi quay đầu đi không muốn nhìn khuôn mặt kinh tởm của hắn ta nhưng bị hắn †a nắm căm tôi ép tôi đối mặt với hắn.
“Cô ngày xưa không phải muốn ngủ với tôi sao? Thế sao bây giờ lại không muốn?” Đôi tay thô ráp của hắn sờ mó trên người tôi khiến tôi kinh tởm đến muốn nôn nhưng lại không cách nào thoát ra được.
Tôi gượng chặt cổ, cố không để phát ra tiếng run rẩy.
“Anh là một tên thụ, khó trách để anh nằm trên phụ nữ anh làm không được, còn mong tôi không chê anh sao?” Dường như hắn ta bị tôi đâm trúng chỗ đau nên bàn tay đang đi lạc trên cơ thể bỗng dừng lại.
Hắn ta nhìn tôi lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.
“Cô nói không sai, tôi đối với cô chẳng có chút dục vọng nào cả, nhất là lúc này, nhưng… cô chỉ cần ngoan ngoãn ở đây, tôi sẽ có cách khiến cô mang thai.” Hắn ta lại nhét miếng vải vào miệng tôi, sau khi lấy điện thoại tôi thì đã đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Chỉ đợi đến khi hắn ta đóng cửa lại, những giọt nước mắt nãy giờ cố kiềm nén mới rơi xuống.
Giọt nước mắt sợ hãi khi đối mặt với hắn ta và sự bất lực với tương lai.
Thế nhưng những giọt nước mắt yếu đuối không thể cứu tôi được, tôi không thể bỏ cuộc, tôi phải tìm cách tự cứu mình.
Cũng may miếng vải không phải nhét quá chặt nên tôi dễ dàng dùng lưỡi đẩy nó ra khỏi miệng.
Tuy nhiên sợi dây trói tay chân tôi lại quá to khiến tôi gặp phải thế khó.
Sợi dây này thô bằng cả cái cổ tay của tôi, nếu như không có con dao hoặc vật sắc nhọn thì không thể nào làm đứt được.
Tôi nhìn xung quanh nhưng không phát hiệu ra công cụ nào.
Lễ nào tôi phải chấp nhận bị Khương Chí Cang tùy ý giãm đạp sao? Nhìn thấy trên đầu giường có cái ly sứ tôi hay dùng để uống nước, trong lòng tôi chợt nảy ra một ý định.
Tôi tính toán thời gian, lúc nãy về nhà là khoảng bốn giờ chiều và day dưa với Khương Chí Cang trong khoảng một tiếng, bình thường vào giờ này Khương Chí Cang đều phải đến công ty để họp tổng kết tình trạng công việc trong một tuần.
Cho nên nói bây giờ hắn ta đã ra khỏi nhà rồi.
Tôi dồn hết sức bò tới chỗ tủ đầu giường và dùng vai đẩy cái ly rớt xuống đất, sau đó cắn miếng lớn nhất.
Khương Chí Cang họp khoảng hai tiếng đồng hồ, lộ trình đi về cộng lại khoảng một tiếng rưỡi, tôi cần phải lợi dụng ba tiếng đồng hồ này để tháo sợi dây ra và thoát khỏi nơi này.
Nghĩ đến khuôn mặt âu lo của ba mẹ, tôi không màng gì nữa mà dùng răng ngậm mảnh vỡ, tìm ngay đoạn mảnh nhất mà dùng sức cắt sợi dây đang trói trên tay.
Mảnh vỡ cứa vào lưỡi khiến tôi đau nhưng không dám lên tiếng.
Nhưng tôi không thể nghĩ ngợi nhiều vậy, thời gian của tôi không nhiều nên cần phải nhanh chóng cắt đứt sợi dây.
Không biết đã bao lâu trôi qua, sợi dây cuối cùng cũng đã có vết đứt nhỏ, tôi đẩy nhanh động tác, cả miệng tôi đều bị mảnh vỡ cứa đến mùi máu tanh sộc vào cả miệng và mũi tôi.
Vết đứt càng ngày càng lớn khiến tôi hy vọng càng lớn, tôi nhả mảnh vỡ ra, hai tay cố dùng sức, cuối cùng cũng tháo rời được sợi dây.
Tôi nhanh chóng cắt sợi dây dưới chân ra, chưa kịp lấy va li đã vội vã chạy ra khỏi căn phòng.
Còn chưa kịp ra khỏi căn phòng thì trong túi áo đã rơi ra một tờ giấy.
Tôi nhặt tờ giấy cầm lên xem, thì ra là một tấm danh thiếp, là Đường Kiêu đưa cho tôi lúc đó.
Nghĩ đến Đường Kiêu, đôi mắt tôi có chút mông lung.
Cho dù Đường Kiêu dùng chuyện trên máy bay uy hiếp tôi phải bên anh ta ba ngày, nhưng trong ba ngày đó, anh ta đối xử với tôi rất nhẹ nhàng và ga lăng.
Điều này khiến tôi cảm thấy dù bề ngoài xem ra là kẻ xấu xa nhưng bên trong anh ta là người tốt.
Đối nghịch với tên cầm thú mặt người dạ thú Khương Chí Cang thì Đường Kiêu tốt đẹp hơn biết bao nhiêu.
Tôi giữ kỹ tờ danh thiếp và đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn xung quanh phòng khách, cũng may mẹ chồng tôi không ở đây, nếu không bà mà biết chuyện lúc nãy thì không biết sẽ đau lòng đến nhường nào.
Tôi hoảng loạn lấy điện thoại và ví tiền Khương Chí Cang đã giấu, không dám ở lâu trong căn nhà này, tôi vừa rời khỏi đã lập tức gọi điện thoại cho Dương Hân, cô bạn thân của tôi.
Tôi muốn đến nhà cô ấy ở vài hôm.
Không ngờ Dương Hân nói cô ấy đi công tác phải vài hôm mới về nhà.
Thế là xong rồi, tôi không có nơi nào để đi.
.