Bước chân vô thức của tôi đã lạc đến bờ biển tự bao giờ......
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA....." tôi hét lên cùng với tiếng vọng lại từ biển xa.....
Những giọt nước mắt của tôi lăn dài trên hai gò má, chúng hoà quyện với làn gió biển và tan vào trong không khí. Hoàng hôn chiều nay thật đep! Nhìn kìa, màu hồng đó, vầng mây đó nó ấm áp lạ kì! Dường như nó đang nhìn tôi như ánh mắt ấm áp của người mẹ đẻ mà tôi chưa bao giờ được nhìn thấy.
Đã 6h rồi-nhanh thật. Những dạt sóng biển đang thả trôi mình theo làn gió ồ ạt đập thẳng vào bờ. Đằng đông, những mảng màu hồng dần dần biến mất, thay vào đó là những khoảng không vô định nhuốm chút nắng ít ỏi sót lại trong buổi chiều tà. Chợt nhớ ra mình cần có việc phải làm, tôi bước nhanh về phía con đường rực màu ánh sáng.
Tôi có một công việc làm thêm, đó là làm phục vụ ở một quán cà phê gần trường. Tôi làm vào buổi tối nên những học sinh trong trường không thể làm gì tôi được. Thường thì tất cả các tiết học của tôi đều vào buổi sáng và trong tuần có một buổi học thể dục riêng vào buổi chiều nên tôi có thể vừa học vừa làm để phụ giúp cho cả tôi và tụi nhỏ.
-Dạ, xin chào quý khách!Quý khách muốn dùng gì ạ?- Tôi đưa cuốn menu ột vị khách trung niên có vẻ mặt lạnh lẽo, khó gần. Tuy vậy với tiêu chí của quán "vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi" nên tôi không quan tâm lắm mà vẫn tươi cười chào đón những vị khách .
-Như thường lệ- Ông ta chăm chú nhìn vào chiếc laptop gõ gõ gì đó, không thèm để ý tới tôi.
-Dạ! tôi đáp và đi vào trong. Suất của vị khách đó là một tách cà phê ít đường và có thêm một chút đá=một tách cà phê kì lạ.
-Của quý khách đây ạ! tôi đặt chiếc tách xuống bàn , quay lại vào trong tiếp tục làm công việc của mình.
Chả hiểu tại sao tôi lại cứ nghĩ đến vị khách đó. Có một cái gì đó thu hút ánh nhìn của tôi về ông ta cho đến khi ông ta rời khỏi quán.
.Nhìn ông ta tôi nhận thấy có một cái gì đó như quen thuộc từ lâu .
Bỗng từ xa tôi nhìn thấy một chiếc ví da nâu rơi ở phía cửa. Vội vàng tôi nhặt lại và nhìn xung quanh, khách đã vắng bóng từ bao giờ và không còn một ai. Tò mò một chút tôi mở chiếc ví ra.Tôi biết tôi làm vậy là không đúng nhưng Ôi mẹ ơi!Tôi hoa mắt với số tiền trong ví. Nhanh nhẹn tôi đưa cho anh quản lí tìm trả khách.
Đã đến giờ về, tôi nhanh chân từng bước chân vội vàng. Màn đêm yên tĩnh nhẹ nhàng điểm xuyến thêm chút sao và những ánh trăng dịu nhẹ. Trời se lạnh khoác thêm ình chiếc áo mà tôi vẫn phải co ro. Ấy thế mà rừ đằng xa có hai em nhỏ đầu trần chân đất mặc trên mình bộ áo quần cộc nhìn mà thương biết mấy. Dường như hai bé đang rất lạnh và đói nhìn chúng tôi thấy hình ảnh của mình trong đó . Chạy đến chỗ hai bé tôi vội vàng hỏi han:
-Sao hai em không về nhà mà lại đi linh tinh thế này, lạc đường hả em?
-Dạ! chúng em là trẻ mồ côi không có nhà để về! Chúng em không biết đi đâu cả.
Nhìn hai đứa trẻ mếu máo khóc tôi cảm giác như mình cũng bị khóc theo. "Mồ côi ư?" tôi lại nhớ đến tiếng nói chua chát như ngàn con dao đó. Trời bỗng nhiên nổi gió và kéo theo mưa bụi. Chợt nhớ ra, tôi vội vàng lấy mẩu bánh mì còn sót lại đưa cho hai bé.
-Hai em ăn đi kẻo đói.
Run run nhận lấy chiếc bánh mì, hai em ánh mắt sáng lên vì mấy ngày chưa được ăn. Trời càng ngày càng lạnh hơn tôi không thể nào bỏ mặc hai em nhỏ như vậy. Cả lí trí và con tim tôi đều không cho phép. Dù gì thì căn nhà vẫn còn đủ chỗ cho hai đứa nhỏ, không do dự tôi dắt hai em về. Một bé trai, một bé gái thật tội nghiệp cho chúng. Chúng vẫn còn quá nhỏ để chịu cảnh này .
*** Nhưng có một điều mà Hiểu Nhi không hề biết, mọi việc của cô làm đều thu hết vào ánh nhìn của một người đàn ông đang quan sát cô từ nãy đến giờ***
Tôi tắm rửa cho hai đứa trẻ, và cho chúng ăn một ít cơm còn sót lại trong nồi.
"Khuya rồi , hai em đi ngủ đi, từ bây giờ hai em không phải chịu cực nữa đâu và hãy coi nơi đây là gia đình" tôi xoa đầu hai đứa.
" Cám ơn chị, chị như người mẹ của chúng em vậy?" hai đứa nhỏ ôm chặt tôi và khóc .
"Đừng khóc nữa nhóc , bây giờ có chị rồi đây, hãy ngủ đi và đừng lo lắng gì hết"
"Vâng ạ!!!!!" hai đứa trẻ cười tít mắt, đó là một trong những nụ cười đẹp nhất mà tôi thấy.
Sau khi hai đưa trẻ ngủ, tôi liền xuống khu nhà bên cạnh để nói chuyện với dì Năm- chủ ngôi nhà tình thương này .
-Dì ơi. dì ngủ chưa vậy? tôi gõ nhẹ vào cửa phòng dì.
-Nhi ấy hả, vào đi con.
Nhẹ nhàng bước vào tôi không biết phải mở lời như thế nào về chuyện hai đứa nhóc .
-Con xin lỗi dì,....- tôi cúi gầm mặt xuống mà nói.
-Con làm sao vậy , ở trường có chuyện gì hả con?- Dì lo lắng cho tôi.
-Dạ, con con...- tôi liền hít một hơi can đảm nói chi gì mọi chuyện về hai đứa trẻ- con xin lỗi vì con chưa hỏi ý kiến của dì...
-Con thật là nột đứa trẻ có tấm lòng nhân hậu, dì không trách con đâu, con làm như vậy là rất đúng.-Dì đến bên tôi ôm tôi vào lòng như một người mẹ ôm đứa con thơ .- thôi khuya rồi con ngủ đi sớm mai còn đi học.
Tạm biệt gì tôi vào phòng của mình và mấy đứa trẻ, thật mà nói trong lòng tôi giờ rấtthoải mái không vướng bận một chút nào?
**Sáng hôm sau**
Như thường lệ tôi lại dậy sớm. Mở cánh cửa ra, tôi cảm nhận được một làn gió trong lành lướt qua tôi ,mát lạnh.Trời hôm nay sáng và mát mẻ. Khổ nỗi chiếc xe đạp của tôi đã trở thành sắt vụn rồi nên tôi không thể chạy xe như thường lệ. Vì vậy tôi quyết định sẽ ở lại nhà và làm một bữa ăn sáng đặc biệt cho lũ trẻ. Kể cũng lạ, hôm nay tụi trẻ tự động biết ngủ dậy.
"Em chào chị Nhi ạ"- lũ trẻ đồng thanh đáp.
"Lạ nha, hôm nay mấy em biết ngủ dậy cơ đấy" tôi đùa với mấy đứa trẻ.
"Vì em biết hôm nay chị Nhi sẽ nấu cho chúng em món bánh rán tủ của chị đó!!" cả lũ nhao nhao khi thấy tôi đang nặn chiếc bánh để rán.
Vui đùa với lũ trẻ mà giờ tôi mới để ý có hai bóng nhỏ rụt rè ở ngoài cửa.
"Này các em có muốn có bạn mới không" tôi hét to lên với lũ trẻ.
"Bạn á ,ai nhỉ"- một vài tiếng xì xào nổi lên.
"Hai nhóc vào đây đi nào" tôi vẫy tay với hai đứa nhỏ. Chúng đi vào mà bước chân vẫn cứ rụt rè.
"Các em, đây là bạn Rơm và bạn Na, các em có muốn chơi với hai bạn không?" tôi nhìn hai đứa nhóc và nói.
"Có ạ" lũ trẻ nhao nhao thích thú. Nghe thấy vậy hai nhóc có vẻ tự tin hơn đến gần tới lũ trẻ.
-Chúng mình có thê làm bạn chứ?-Rơm lên tiếng...
-Đúng vậy chúng mình sẽ là bạn..... mình sẽ bảo vệ bạn...... chúng ta chơi đá bóng nhá........những tiếng nhao nhao hỏi thăm của lũ trẻ khiến tôi vui vẻ hơn.
Ước gì tình bạn chủa chúng sẽ mãi bền vững như vậy. Không như tôi......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...