Cả hai ngồi đối diện bàn ăn nhưng không dám nhìn nhau. Ai cũng chú ý tới món cháo của mình. Đến khi An Kỳ lại là người bắt đầu trước.
- Em xin lỗi vì đã làm phiền cho anh. Anh không cần suy nghĩ cái gì đâu. Chúng ta đều đã là người trưởng thành hết rồi. Em em không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu. Ăn xong em xin phép về nhà, chắc bố mẹ và anh trai em lo lắng lắm
Càng nói càng khó mở lời. An Kỳ cố gắng ăn hết bát cháo, nuốt luôn cả cơn lúng túng trong miệng. Tô Diễn đặt thìa xuống đĩa bên cạnh, ngẩng mặt lên, híp mắt:
- Em định không chịu trách nhiệm.
- Vâng. Em đã nói là em không sao. Chúng ta cũng là …
Ba tiếng người trưởng thành chưa thốt ra khỏi miệng, thì Tô Diễn đã đi vòng qua đứng bên cạnh. Anh nâng mặt cô lên đặt một nụ hôn môi sâu, tiện thể dùng lưỡi liếm qua cánh môi anh đào đỏ mọng của An Kỳ. Khi dứt, cái biểu cảm “ What’s this? Đây là đâu và tôi là ai được viết ngay trên mặt An Kỳ.”
Tô Diễn hài lòng nhìn vẻ ngơ ngác của cô, mỉm cười:
- Trước tiên, tôi đã gọi điện báo bố mẹ em cho phép em ở lại đây vì hôm qua em quá chi là dính người và bố mẹ em đã đồng ý. Bạn của em anh cũng cho người đưa về an toàn và xử lý không cho tin tức xong xuôi. Em yên tâm chứ.
Bây giờ đến chuyện của chúng ta, Tôi không nói là tôi chịu trách nhiệm với em, mà em phải chịu trách nhiệm với tôi. Em cướp lần đầu của tôi thì phải chịu trách nhiệm. Yên lặng là đồng ý. 3.2.1. Em đã đồng ý.
Tô Diễn tâm trạng tốt trở về vị trí chỗ ngồi của mình tiếp tục bữa ăn. An Kỳ 321 thì ngơ ngác ngây ngỗng ngồi nguyên tư thế đó, cho tới khi Tô Diễn đặt thìa “ cạch” xuống đĩa, An Kỳ mới hoàn hồn, quay mặt sang nhìn Tô Diễn.
- Anh, anh …Nhưng chúng ta…
- Thứ nhất, Tôi độc thân, thứ hai tôi không thích phụ nữ và đến hiện tại chỉ có cảm giác với riêng em.
Tô Diễn chậm rãi nói một số điều cơ bản. An Kỳ vẫn im lặng không nói gì. Một tia sáng loé lên trong mắt cô, cô nhìn thẳng vào Tô Diễn:
- Nếu anh đã bắt em chịu trách nhiệm, vậy thì anh muốn em chịu trách nhiệm như thế nào. Và anh muốn chúng ta là gì của nhau.
- Như ý em muốn. Tất cả đều nghe em. Con người anh đều thuộc về em.
Tất cả nghe em, như ý em muốn làm trong lòng An Kỳ như nở hoa. Nét cười in ngay trên khuôn mặt và tràn ra ánh mắt. Không biết lý do gì, nhưng khi gần người đàn ông này, cô luôn có ý nghĩ tin tưởng và cảm giác an toàn.
Cả hai ăn xong thì ra phòng khách uống cà phê. An Kỳ lên tiếng:
- Chắc em phải xin phép để về, bố mẹ em lo lắng lắm
- Được. Anh đưa em về.
- Không cần đâu, em có thể tự về.
- Bố mẹ em cần một lời giải thích.
Tài xế đưa cả hai đến trước cửa của An Gia. Cánh cổng biệt thự mở rộng sẵn. Bố mẹ và anh trai của An Kỳ đã ngồi sẵn ở phòng khách chờ. Khi thấy con gái về bà ào ra ôm chầm khóc nức nở. Bố của cô nhìn hai mẹ con như vậy, cũng đỏ hoe mắt, nhưng vẫn trầm giọng:
- Khóc cái gì, con gái về nhà an toàn và phải vui chứ. Bà không thấy có khách tới à.
Mẹ cô rời ra, nhìn thấy Tô Diễn mà không tin nổi, lắp bắp:
- Tô Gia.
Thực sự khi hôm qua Tô Diễn gọi điện cho hai ông bà về tình hình con gái đã khiến ông bà bị sốc. Khi bây giờ nhìn thấy người thật đứng trước mặt mình thì ông bà không thể tin nổi và đặc biệt lại ra mặt vì con gái mình.
Tô Diễn ngồi đối mặt với cả gia đình An Kỳ. Tư thế thong dong trả lời một số câu hỏi đến chuyện của An Kỳ. Sau cùng, mẹ của An Kỳ hỏi về chuyện của hai người:
- Thế giữa cậu và con gái An Kỳ của tôi là thế nào?
Tô Diễn nhìn An Kỳ bằng ánh mắt chỉ dành cho riêng cô, mỉm cười:
- Chúng cháu đang trong giai đoạn tìm hiểu. Khi nào cô ấy đồng ý, thì chúng cháu sẽ tổ chức đám cưới.
- Đám cưới sao. Sao em không biết gì?
An Kỳ vặn lại.
- Thì anh đã nói là nghe theo em hết mà.
Hai ông bà thấy con gái mình cũng thực sự có tình cảm với Tô Diễn, liền hiểu ý nhau mà cười.
An Ninh từ này đến giờ không nói gì, đứng dậy kêu An Kỳ đi vào phòng bếp.
- Sao em lại thích cậu ta. Anh đã nói là em không được quen cậu ta cơ mà. Cậu ta không đơn giản đâu. Anh sợ em sẽ chịu thiệt thòi.
- Anh trai à, đôi khi vẻ bề ngoài không đủ để chứng minh bản chất bên trong. Với lại, sao anh lại gọi em vào đây mà không đứng ngoài kia nói không đồng ý. Em tin tưởng vào sự lựa chọn của mình. Anh hãy tin em nhé.
An Ninh hậm hực đi ra phòng khách ngồi vào vị trí của mình. Ngoài này cả Tô Diễn và ông bà An Gia đang nói về vụ án của Thanh Tùng, sẽ khiến cho hắn không thể ra tù nổi.
Bỗng nhiên, bác bảo vệ chạy vào nói:
- Thưa ông bà, có một đoàn người đứng trước cửa, nói là đưa quà gặp mặt của cậu Tô Diễn ạ.
Ông bà An nhìn nhau, nhìn sang Tô Diễn. Tô Diễn cười:
- Chút quà muộn của cháu. Cảm ơn hai bác đã chấp nhận cháu.
Mười người đàn ông đi vào, trên tay là những hộp quà giá trị khiến ông bà An, An Ninh và cả An Kỳ mở tròn mắt, điều này càng khiến ông bà An vui vẻ vì anh là người chu đáo.
An Kỳ tiễn Tô Diễn ra cửa. Chiếc xe sang đã chờ sẵn. An Kỳ đứng nhìn Tô Diễn lên xe và ròi đi, lòng cô có rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang nhưng cũng có nhiều mật ngọt khó nói thành lời.