Các bác sĩ trong bệnh viện nghĩ đã là có phép màu khi kiểm tra chân của Dương Minh lần nữa. Ai đều cũng thấy có dấu hiệu của sự cử động. Chỉ cần một cuộc phẫu thuật nối gân và gọt xương phình, sau đó là trị liệu vật lý để hoạt động đi lại. Càng ngạc nhiên hơn khi nghe Dương Minh nói là công sức của An Kỳ, khiến ai cũng há hốc kinh ngạc. Một sinh viên đại học y mà có thể làm tới mức này, vậy thì mấy năm nữa thì khả năng sẽ cao đến thế nào. Mỗi người một mưu tính, ai cũng muốn sinh viên đó về làm cho bệnh viện của mình.
Dương Minh được sắp xếp một cuộc đại phẫu suốt 10 tiếng đồng hồ. Những bác sĩ tham gia đều là bác sĩ hàng đầu trong nước. Khi bóng đèn phòng phẫu thuật tắt, cũng là lúc ai nấy đều mang tâm trạng hồi hộp chờ bác sĩ bước ra. Khi một bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang xuống thông báo cho người nhà là cuộc phẫu thuật đã thành công tốt đẹp, thì ai nấy đều nhảy lên vui sướng. Bây giờ chỉ cần chờ hồi phục thôi. Chính bản thân bác sĩ,ông ta cũng không thể tin được rằng, một đôi chân dường như không có khả năng cứu chữa, mà chỉ hơn một tuần, tình trạng chân đã hồi phục được đến 40 phần trăm. Tất cả ngờ châm cứu và ngâm thuốc, vậy thì khả năng châm pháp đã tới mức thượng thừa. Ông ta đang nghĩ có nên mời An Kỳ về để thực hiện một buổi hội thảo hay không.
An Kỳ nhận được một cuộc gọi từ số lạ, cô tắt máy, nhưng nó lại gọi lại. Lần này, An Kỳ bắt máy.
- Alo, ai đấy.
Bên kia, giọng một người đàn ông cất lên.
- Cô là An Kỳ. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Tô Triệt, bố đẻ của Tô Diễn. Chúng ta có thể gặp nhau chút không.
Lần đầu tiên An Kỳ nghe được có người xưng là bố đẻ của Tô Diễn, vì anh chưa bao giờ nhắc đến. Nhưng cái tên Tô Triệt này cô đã nghe. Đó là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty Triệt Quyết. Không ngờ ông ta là bố của Tô Diễn. An Kỳ nhỏ giọng.
- À vâng. Chào ông. Nhưng tôi không biết lý do hôm nay ông gọi đến đây.
- Tính ra tôi là bố của người yêu cô, thì cô cũng nên gặp mặt để biết về gia đình của nó chứ.
An Kỳ bước vào nhà hàng. Từ cửa, cô đã thấy một người đàn ông trung niên với bộ vest xám đang ngồi ở bàn trong cùng. Nhìn ông ta cô đã nhận ra ngay vì nhìn Tô Diễn và ông ta có nét tương đồng. Thấy cô tiến tới, ông ta đứng lên làm động tác mời ngồi. Nhìn gần mới thấy, Tô Diễn chính là thừa hưởng khuôn mặt sắc cạnh của ông ta. Nhưng đôi mắt đa tình của ông ta khác với đôi mắt hờ hững, sâu thẳm của Tô Diễn. Ông ta cất lời trước.
- Cô chính là An Kỳ. Bên ngoài cô đẹp hơn trong hình đó.
- Ông điều tra tôi.
- Không gọi là điều tra, mà là tìm hiểu. Tôi tự giới thiệu, tôi là bố của Tô Diễn. Hôm nay muốn gặp mặt cô để biết về người con gái của con trai mình
An Kỳ nhìn ông ta. Trong mắt ông ta phảng phất sự căm ghét và thù hận. An Kỳ mỉm cười.
- Bác muốn cho cháu biết điều gì về Tô Diễn sao?
- Một người con gái thông minh. Tôi rất thích. Nhưng cô đã hiểu gì về nó chưa, hôm nay khi cô nghe tôi kể về nó, xem cô còn có muốn bên cạnh nó không.
An Kỳ thấy đôi mắt ông ta nheo lại. Nhìn khuôn mặt của ông ta già hơn trên hình. Trước khi đến đây, cô đã lên mạng seach thông tin của ông ta. Nhìn ông ta như một người cha đang cố vạch tội con trai mình.
Giọng ông ta đều đều.
- Nó là người đã từng muốn giết bố nó đấy. Một con sói mắt trắng mà. Cô xem người sinh ra nó nó còn muốn giết, thì vào một ngày trời xanh mát mẻ nào đó, nó lại có nhã hứng tiễn cô một đoạn đường xuống âm phủ thì sao.
An Kỳ không giấu nổi sự kinh ngạc khi lắng nghe. Nhưng tiếp xúc lâu dài với Tô Diễn, cô biết anh không phải là người như vậy. An Kỳ tiếp lời.
- Anh ấy không phải là người như vậy. Phải có lý do nào đó.
- Không có lý do nào hết. Tất cả là do nó bị điên, tôi đã từng cho nó vào trại tâm thần vì nó chuyên đi hại người và cắn người. Bản chất xấu xa của nó cô chưa thấy rõ đâu. Nhìn cô còn trẻ, tôi muốn khuyên cô đừng dấn sâu hơn vào nữa. Nó là con thú đội lốt người.
Sự tức giận bốc lên mắt. An Kỳ xoay xoay ly cà phê rồi đặt cạch một cái xuống đất.
- Anh ấy là con trai ông. Có người bố nào mà lại nói con mình như vậy không. Ông không cảm thấy hổ thẹn hả. Nếu anh ấy có như vậy thật, thì một phần cũng là lỗi của ông.
Dương Triệt khi nghe lời như vậy, ông ta một chút không thấy xấu hổ, liền đập bàn một cái, đứng phắt dậy.
- Nó không phải là con trai tao. Chính nó đã làm cho sự nghiệp của tao khốn đốn. Nó và con mẹ nó là lũ ruồi nhặng.
Sự bực bội khiến ông ta quơ ngay ly cà phê xuống đất, mảnh vỡ và nước cà phê tạt vào người An Kỳ. Cô cứ nghĩ mình sẽ hứng trọn tách cà phê đó, thì một bóng người đã ôm trọn cô vào lòng. Mùi hương quen thuộc làm cô an tâm. Tiếng thủ thỉ - Có anh đây vang bên tai. Anh nắm lấy tay cô, quay mặt về phía ông ta, cất lời.
- Ông quá phận rồi đấy. Ai cho phép ông gặp cô ấy.
Tô Triệt vừa cười vừa nói.
- Mày đang sợ. Mày đang sợ nó rời xa mày. Rồi mày cũng không được hạnh phúc đâu.
Hai vệ sĩ tiến tới kéo ông ta ra ngoài, vẫn văng vẳng tiếng cười như hét của ông ta.
Tay cầm An Kỳ của Tô Diễn đang run lên. Sự ướt át mồ hôi của anh làm An Kỳ biết anh đang căng thẳng. An Kỳ xoay lại, chuyển đổi tư thế thành mình cầm tay anh. Cô nắm chặt tay của anh. Giọng Tô Diễn căng thẳng, mặt vẫn không quay về phía An Kỳ.
- Dù em có muốn bỏ anh, anh cũng không cho phép. Em đã hứa với anh. Em bỏ chạy, anh sẽ chặt chân em, nhốt em lại, để em mãi mãi bên anh.
An Kỳ tiến tới xoay mặt Tô Diễn lại. Đôi mắt anh đỏ hằn tơ máu. Các cơ của anh căng cứng, cô nhón chân đặt một nụ hôn lên môi Tô Diễn. Nhìn anh, cô cảm thấy xót xa. Chính bố của anh nói những lời lẽ như vậy, không biết người làm con như anh khó khăn thế nào. Cô nhẹ nhàng cất giọng.
- Anh muốn em chạy đi đâu. Nơi này là hướng em chạy về.
An Kỳ vừa nói vừa chỉ chỉ vào vị trí trái tim của Tô Diễn. Bao nhiêu dồn nén bộc phát, anh cầm lấy tay cô kéo vào xe. Xe chạy về phía biệt thự của Tô Diễn. Suốt đường đi, hai tay cầm không hề rời nhau. Anh kéo cô vào phòng, cúi xuống cắn mạnh vào môi cô, rồi ôm chầm lấy cô như muốn khắc vào người. Thực sự, anh đã sợ hãi, sợ khi An Kỳ nghe ông ta nói về anh như vậy, cô sẽ thấy sợ mà bỏ anh. Chỉ khi anh ôm cô vào lòng, anh mới an tâm.
Thấy Tô Diễn đã ngủ, An Kỳ mới bước ra ngoài. Trợ lý Mục Sinh cứ đứng thấp thỏm ở ngoài cửa. Nhìn An Kỳ bước ra, anh ta tiến lên, vồ vập.
- Cô An, đại như thế nào rồi.
An Kỳ làm động tác suỵt. Hai người ra phòng khách. An Kỳ nói.
- Anh ấy đã ngủ rồi. Nhưng sao anh ấy lại biết hôm nay tôi gặp ông ta.
- Nhà hàng đó là của đại. Có người thấy đã báo lại. Đại đi công tác, đã dồn hết công việc của hai tuần thành một tuần. Đau đó đại còn bay sang Mỹ để sắp xếp và trang trí nhà cho cô. Vừa xuống máy bay, nghe tin đại đã từ sân bay đi thẳng đến đây. Con người cũng biết mệt mỏi. Hôm nay tôi cứ tưởng đại sẽ phải phát hỏa ngay tại nhà hàng, tôi thực sự rất sợ.
- Nhà cho tôi.
An Kỳ ngạc nhiên. Biết mình đã bị hớ, Mục Sinh tiếp tục.
- Vâng. Khi biết cô đi du học, đại đã đích thân mua và trang trí nhà gần trường đại học cho cô, để thuận tiện cho cô đấy ạ.
Một thông tin mà An Kỳ bàng hoàng. Nhìn qua tưởng chừng như là một người hờ hững, nhưng thực ra anh lại cực kỳ để tâm. Không biết nên nói gì lúc này cho đáng.