Những ngày tiếp theo, An Kỳ đều tự lái xe đến chỗ mẹ của Tô Diễn để châm cứu và đọc sách cho bà nghe. Khi nào Tô Diễn xong việc, anh đều sẽ qua đón cô đi ăn. Đồng thời, cô cũng đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ để xuất ngoại.
Bà quản gia trong nhà cũng cảm thấy có nhiều hi vọng, ngày ngày đều làm những món bánh ngon mời An Kỳ. Hôm nay là ngày cuối cùng của đợt một An Kỳ đến, cô bước vào phòng ngủ, kiểm tra tình trạng của bà một vòng, khi thấy mọi việc có vẻ ổn, cô mới thực hiện châm cứu.
Cũng như mọi ngày, các điểm châm vẫn như vậy. Tuy nhiên, hôm nay có thêm một cây châm siêu mảnh đâm thẳng vào đốt xương cụt, tại cuống dây thần kinh. Đây là vị trí châm vô cùng nguy hiểm, nếu chỉ cần lệch một chút thôi, thì mọi thứ sẽ thành số không. Cô dồn tất cả mọi lực, nín thở để thực hiện vị trí châm này. Khi biết mình đã chính xác, cảm giác sung sướng vỡ oà. Vì thực ra, đây cũng là lần thứ hai cô châm vào vị trí này. Lần một ở kiếp trước, cô châm cho một chiến sĩ ở chiến trường, anh ta tình nguyện để trở thành con chuột bạch thí nghiệm đầu tiên cho cô. Đó là lúc cả cơ thể anh ta bị xe đè, liệt toàn thân. Lúc nguy cấp chỉ có cách đó mới lấy lại cảm giác nếu không sẽ bị liệt mãi mãi. Là một người lính, anh ta sẵn sàng tin tưởng cô, để cô cứu chữa. Khi anh ta đi lại được, lúc đó cảm xúc của cô là khó tả thành lời.
Bây giờ, thực hiện lại lần nữa. Cô biết mình đã làm được. Đây là vị trí giúp đả thông kinh mạch và kết nối các điểm với nhau. Nhưng để thực hiện được châm pháp tại vị trí này, thì nội lực bỏ ra cũng khiến người châm tiêu hao đáng kể. Cảm giác chóng mặt ập đến. Những giọt mồ hôi vã ra rơi xuống cổ và xuống tay. An Kỳ dùng tay quệt ngang một cái, rồi đứng dậy gọi người mang nước thuốc vào lau người cho bà. Hôm nay, An Kỳ tự tay vắt khăn, xoa thuốc. Từng hành động tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng vô cùng có lực. Tại các vị trí cần thiết, cô mát xa nhiều hơn giúp đả thông và ổn định lại mạch. Một ngón chân động đậy. Nhưng vì quá mệt mỏi, An Kỳ đã không để ý được. Xong xuôi, bà quản gia vào bê nước ra ngoài, thì thấy ngón chân của bà chủ lại động đậy lần nữa. Bà ta muốn la mà cứ ú a ú ớ. Tay bê chậu nước run run
- Động, động rồi.
An Kỳ vì choáng, nghe tiếng kêu của bà quản gia mà quay lại, đứng lên thì bất ngờ tối xầm mặt mũi, ngã xuống đất. Bà quản gia thất thanh.
- Có ai không, người đâu. Cô An ngất rồi.
Bà ta đặt chậu nước sang một bên chạy lại. Tô Diễn đạp cửa xông vào, bế xốc cô lên mang tới một phòng nghỉ khác. Bác sĩ tới kiểm tra cho cô. Tất cả đều ổn. Ông ta nói do cô lao lực quá, cô cần được nghỉ ngơi hợp lý.
Tô Diễn ngồi cạnh giường, cầm tay An Kỳ. Miệng lẩm bẩm.
- Đừng dọa anh. Anh không chịu nổi đâu.
An Kỳ mở mắt, nhìn thấy Tô Diễn thì nhoẻn miệng cười. Cô sờ mặt anh, anh vội cầm lấy tay của cô mà hôn lên, sau đó choàng tới ôm lấy cô. An Kỳ ôm lại anh, vỗ vỗ vào lưng anh.
- Em không sao. Chỉ hơi choáng khi làm châm pháp thôi.
Tô Diễn buông An Kỳ ra, nuốt khan một ngụm. Anh vội đứng dậy đi ra ngoài gọi cháo mang vào cho An Kỳ để che đi cảm xúc hoang mang của mình. Lúc nhìn thấy An Kỳ ngã nằm ra đó, tim anh như bóp nghẹt, cảm giác khó thở tức ngực. Anh bế An Kỳ như nóng bỏng tay. Nếu cô có chuyện gì, không biết anh sống sao đây.
Anh tự bê cháo vào cho cô. Đút cho cô từng miếng cháo. Anh ép cô phải ăn đến miếng cháo cuối cùng. Bà quản gia bước vào hỏi thăm tình hình của An Kỳ, thấy cô đã tỉnh bà hết sức vui mừng. Bà hân hoan kể về chuyện lúc nãy thấy chân của bà chủ cử động. Kỳ lạ thay, tâm tình của Tô Diễn chỉ là.
- Tôi biết rồi. Bà ra ngoài đi.
An Kỳ quay mặt anh lại, nói.
- Anh không thấy vui sao.
- Có vui. Nhưng anh thấy có chút khó chịu vì đã làm ảnh hưởng tới em thôi.
An Kỳ cười.
- Em không sao đâu. Nhìn em này.
Động tác co tay đập cơ chuột làm Tô Diễn buồn cười. Anh kêu cô nghỉ ngơi một lát, rồi sang phòng thăm mẹ.
Tô Diễn bước vào phòng mẹ. Khi nghe được quản gia nói thấy mẹ anh cử động chân. Thật sự anh rất vui, nhưng không phải là niềm vui tột cùng như anh tưởng tượng. An Kỳ và mẹ là hai người thân nhất của anh, anh không muốn bất kỳ ai phải chịu bất kỳ rủi ro gì cả. Anh ngồi lẳng lặng bên cạnh mẹ mà không nói gì. Dường như thời gian như dừng lại ở thời điểm này vậy. Cho đến khi An Kỳ bước vào, đặt tay lên vai anh, Tô Diễn mới giật mình. Anh quay sang với cô.
- Ba ngày nữa em đi rồi. Ngày mai em có muốn được đi giải tỏa tâm trạng không?
An Kỳ gật đầu, vâng một tiếng. Cả hai ngồi thêm một lúc nữa. An Kỳ gọi bà quản gia vào dặn dò lại về một số loại thuốc và phương pháp xoa bóp trong khoảng thời gian cô không có ở đây. Cô sẽ căn ngày để thu xếp việc học, bay về nước để châm cho bà.
Dự định là vậy, nhưng buổi chiều thì giám đốc bệnh viện trung ương đã gọi điện đến cho An Kỳ, rất mong An Kỳ có thể thu xếp một buổi hội thảo để truyền đạt lại kinh nghiệm châm cứu cho mọi người cùng nắm bắt. Vì thực sự kết hợp giữa đông y và Tây Y như An Kỳ sẽ đem lại rất nhiều hiệu quả trong công việc sau này.
An Kỳ nói lại thông tin này cho Tô Diễn. Anh nói là tuỳ em sắp xếp. Nhưng An Kỳ nhận thấy rằng, mình chưa là cái gì cả, chỉ là một cô sinh viên mới ra trường, nếu mình đứng trước các bậc tiền bối trong nghề thì mọi người sẽ cho rằng là con người kiêu ngạo, chỉ mới may mắn một lần mà đã vênh mặt. Do đó, cô đã từ chối và hứa sau khi lấy xong văn bằng ở Havard thì cô sẽ truyền đạt lại cho mọi người. Tuy nhiên, vì lời năn nỉ của giám đốc bệnh viện cùng các bác sĩ đông y khác quá nhiệt tình, cô đành đồng ý gửi phác đồ châm cứu các mạch về bệnh tình của Dương Minh cho riêng giám đốc bệnh viện Trung ương, và không được phép truyền ra ngoài. Thời gian gấp, trong sáng ngày mai cô sẽ đến sớm, để nói qua các chỗ mọi người chưa hiểu. Đổi lại, khi cô có cần gì thì bệnh viện sẽ luôn giúp đỡ.
Năm giờ sáng, An Kỳ đã có mặt tại phòng họp kín của bệnh viện. Cô bước vào phòng đã có sự có mặt của giám đốc bệnh viện, trưởng khoa, phó khoa chẩn trị y học cổ truyền và một bác sĩ có chuyên môn ở khoa. Nhìn khuôn mặt của bốn người họ, cô chắc họ đã thức cả đêm để nghiên cứu. Trông thấy cô bước vào, ai nấy đều vui vẻ. Không để lỡ một chút thời gian nào, cô bắt tay vào việc. Theo như hình ảnh cô gửi được phóng rộng trên màn hình, những mạch và các huyệt được cô chỉ cụ thể. Tuỳ theo từng cơ địa, và sức khỏe để có thể châm được chỗ nào.
Những chỗ chưa hiểu, ai nấy đều có đề xuất. Không chỉ vậy, cô còn thử châm vào các huyệt đạo trên người của từng bác sĩ tại đây. Ai nấy đều thông ra rất nhiều.
Tuy nhiên, vị bác sĩ chuyên môn ở khoa đã giơ tay phát biểu.
- Tại sao khi cô châm vào vị trí huyệt đạo của tôi, tôi thấy có một sự thoải mái khó hiểu. Bản thân tôi cũng đã tự châm cho mình rất nhiều lần, nhưng không thể có được cảm giác đột phá như vậy.
An Kỳ cũng không muốn giấu bí kíp, còn việc học được đến đâu là do lĩnh hội của từng người. Cô thong thả.
- Tâm sinh tướng. Muốn làm phải có lực. Ý tôi nói ở đây không phải là bạo lực, mà là nội lực mạnh mẽ ở trong. Hôm nay tôi sẽ hướng dẫn mọi người một phương pháp để lấy lực từ đan điền lên cổ tay. Các vị đây là người mới, do đó phương pháp tôi hướng dẫn hôm nay là đơn giản nhất để mời người dễ học. Mọi người chỉ cần chịu khó học thì kết quả rất đáng khả quan.
Ai cũng xì xào và háo hức. Những bậc tiền bối trong nghề hôm nay như những học sinh tiểu học đứng xếp hàng đối chiều nhau. Nhón chân, khuỵu gối, vẫy tay, hít vào thở ra. Theo từng nhịp và đọc của An Kỳ ai nấy đều toát mồ hôi hột. Đến khi chân của các vị giáo sư run run nằm xoài ra đất, thì ai nấy đều giơ tay xin dừng lại.
An Kỳ mặt không biến sắc, nhìn vào đồng hồ treo tường thì đã đến 11h trưa. Cô thong thả dặn dò mọi người luyện tập thường xuyên, không chỉ nâng cao nội lực và còn rèn luyện sức khỏe, có vấn đề gì thắc mắc có thể gọi điện thoại hỏi luôn.
Sau một buổi thảo luận, ai nấy đều vỡ lẽ ra nhiều vấn đề. An Kỳ bước ra khỏi cổng bệnh viện, chiếc xe sang của Tô Diễn vừa đến. An Kỳ vui vẻ leo lên xe. Một bóng đang ngậm ngùi đứng từ xa nhìn theo cho tới khi xe khuất hẳn.